Muốn đau đớn có hiệu quả, kim phải dám đâm vào lòng người.
Giản Hạnh hẳn là đâm được Giản Như, vì thế cho nên hai ngày này Giản Như không đối mặt nói chuyện với Giản Hạnh, từ đầu đến cuối là bộ dạng giống như rất bận, Giản Như bận, Giản Hạnh cũng sẽ không chủ động tìm cô, buổi trưa ăn xong liền vào phòng nằm nghỉ, buổi tối về nhà trực tiếp về phòng mình không đi ra ngoài nữa.
Để tiết kiệm tiền điện, buổi tối trong phòng Giản Hạnh chỉ để một ngọn đèn, cô ngồi vào bàn lật từng trang hướng dẫn ứng dụng.
Chỉ trong hai ngày, Giản Hạnh đã gần như thuộc lòng các thành phố và điểm của tất cả các trường đại học hàng không trọng điểm trong cả nước.
Đối với cô mà nói, tất cả đều giống như bầu trời xanh xa xôi không thể chạm vào.
Thật ra cô biết, bầu trời không có ranh giới, cũng không có khái niệm cụ thể, chỉ cần bạn nguyện ý giơ tay lên, nguyện ý ngẩng đầu, nguyện ý ngửa mặt, bầu trời liền ở trước mắt bạn.
Nhưng mặt trời cũng không có giới hạn, cũng rất lớn, lại chưa bao giờ chiếu tới cô.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giản Hạnh cụp mắt xuống, liên tục miết đầu ngón tay vào ngôi trường có thứ hạng cao nhất, một lúc sau, cô mới miễn cưỡng khép sách lại.
Đã nửa đêm, Giản Hạnh vẫn chưa buồn ngủ, mở ngăn kéo lấy "1984" ra.
Trong hai ngày qua, Giản Hạnh đã lật được gần một phần ba cuốn sách.
Cô thực sự thấy rất khó hiểu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-son-thuy/2704240/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.