Chương trước
Chương sau
Đám băng nhân này mặc dù không có thần trí nhưng khi thấy Kinh Thiên phát hiện ra điểm yếu của chúng thì cả đám bu lại tạo ra trận hình dựa lưng vào nhau, không cho Kinh Thiên có khe hở để xông vào.

Kinh Thiên nhìn chúng lập ra đội hình như vậy thì cũng thoáng nghi ngờ bọn băng nhân này thật sự là không có thần trí thiệt hay không.

Thân ảnh già nua kia nhìn thấy Kinh Thiên đã phát hiện ra điểm yếu của đám băng nhân thì ông ta cũng hoảng hốt, hiện giờ tu vi của lão đã bị phong ấn nên chỉ có thế tạo ra nhiêu đây mà thôi, nếu lần này còn không diệt được Kinh Thiên thì coi như bó tay rồi.

Kinh Thiên thấy đội hình của đám băng nhân như thế thì hắn miết thân kiếm một cái, lại gần một nghìn đầu quỷ hồn lao ra bay xung quanh đám băng nhân này, mặc dù không đả động gì được tới chúng nhưng cũng có tác dụng gây mất tập trung.

Kinh Thiên thì cứ ở ngoài thoắt ẩn thoắt hiện làm cho đám băng nhân này luôn đề phòng, hiện giờ thợ săn và con mồi đã đổi chỗ cho nhau.

Đám băng nhân gào thét lên muốn đột phá ra ngoài nhưng lại không chạm vào được gần một nghìn quỷ hồn kia, bọn chúng rút lui cực kỳ nhanh, chưa chạm tới đã thấy mất bóng rồi.

Kinh Thiên bay lên đỉnh đầu của đám băng nhân rồi hét lên chém một đường Diệt Kim Kiếm Khi về phía bọn chúng, chín đầu băng nhân cùng nhau đưa tay lên mà đỡ lại, khi cánh tay của chúng bị chém rớt đang hồi phục lại thì bị đám quỷ hồn quấy phá làm cho cánh tay đang hồi phục lại bị tan chảy, nhưng đám quỷ hồn đó cũng bị biến thành băng.

Kinh Thiên cấp tốc vận khởi tất cả tu vi mà nhảy vào khe hở giữa đám bọn chúng, tốc độ của hắn rất nhanh đã đánh trúng gáy của chín tên này làm cho cả đám đều bị tan vỡ.

Phải nói trận thắng này của Kinh Thiên cũng có phần may mắn, vì đám băng nhân kia không thể lăng không mà bay được nên mỗi lần tấn công xong bọn chúng đều phải đáp xuống mặt băng phía dưới, còn Kinh Thiên lại có lợi thế di chuyển khắp nơi nhờ những tia lôi điện mà Bôn Lôi Mã đã giăng ra, nếu hắn mà đứng trên mặt băng đó chiến đấu thì khổ. Chỉ đứng vững thôi đã thấy khó khăn rồi chứ nói gì đên việc tấn công chớp nhoáng.

Kinh Thiên giải quyết xong đám băng nhân này thì nhìn qua chỗ Bôn Lôi Mã, hắn thấy được ánh mắt điên cuồng của nó.

Có thể nói hiện nay Bôn Lôi Mã muốn điên rồi, đánh cỡ nào đầu Hàn Băng Tượng này cũng không chết, ngay lúc hai con thiên thú này giao chiêu với nhau thì Kinh Thiên đã đạp lên lôi điện phóng tới, hai tay của hắn nắm chặt Ma Ngục Kiếm rồi đâm xuống gáy của Hàn Băng Tượng, nhưng phải làm hắn thất vọng rồi, điểm yếu của đầu thiên thú này và đám băng nhân hoàn toàn khác nhau.

Sau một chiêu không thành công thì Kinh Thiên liền phóng ra ngoài giữ khoảng cách. Bôn Lôi Mã nhìn qua Kinh Thiên rồi lắc đấu, ý của nó là muốn tự tay dày xéo con băng tượng chết tiệt này.

Bôn Lôi Mã điên lên nó cỡi bỏ lớp giáp rách rưới ra, rồi dùng toàn bộ lam lôi bao bọc thân của nó lại, cái sừng dài trên người nó cũng tích tụ lôi điện khủng bố.

Hí!

Bôn Lôi Mã hí dài rồi dùng tốc độ khủng khiếp lao thẳng tới người của Hàn Băng Tượng, đánh vỡ đi các tầng phòng ngự của nó rồi cái sừng của Bôn Lôi Mã đâm thẳng vào đầu con băng tượng này.

Bôn Lôi Mã không dừng lại ở đó mà tiếp tục dùng thân thể xuyên thẳng qua người băng tượng.

Băng tượng bị chia làm hai nửa, nó đang muốn hồi phục lại thì đã thấy Bôn Lôi Mã liên tục phóng xuyên qua xuyên lại cực nhanh làm cho người của nó vỡ vụn ra từng mạnh, rồi Bôn Lôi Mã liên tục dùng hai chân mình mà dẫm thật mạnh vào những mảnh vụn nó, làm cho thiên lực xung quanh ba động tạo thành những gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.

Bôn Lôi Mã điên cuồng dẫm một hồi thì tất cả mảnh vụn của Hàn Băng Tượng đã bị dẫm thành phấn vụn rồi hóa thành hơi nước tiêu tán trong không khí.

Kinh Thiên nhìn thấy Bôn Lôi Mã nổi điên như vậy thì hắn cũng trợn mắt.

"Ta không ngờ một khi Tiểu Mã nổi điên lên lại có phong thái như vậy, thật trâu bò nha"

Long ca thấy hắn nói vậy thì cười khinh bỉ.

"Một trong tứ đại thú tộc không chỉ tầm thường như vậy đâu, sau này ngươi thấy còn khủng bố hơn"

Thân ảnh già nua ở trong Băng Linh Sơn kia thì khóe mặt giật giật làm ra bộ dạng khó tin, không ngờ mấy tên này lại có thể diệt được Hàn Băng Tượng và hơn mười đầu băng nhân tam phẩm đỉnh phong của mình.

Mặc dù Kinh Thiên và Bôn Lôi Mã cũng ăn thiệt thòi lớn nhưng quan trọng hơn là bọn chúng đã thắng, lão ta thấy Kinh Thiên quay về phía mình cười lạnh chuẩn bị rời đi tiếp tục phóng lên đỉnh Băng Linh Sơn thì lão ta cảm thất bị sỉ nhục.

"Mẹ kiếp đám tiểu bối các ngươi, nếu ta không bị phong ấn thì các ngươi không được toàn thây"

Mặc dù lão ta gào thét điên cuồng nhưng Kinh Thiên không thèm để ý tới nữa, mọi việc ở đây đã kết thúc nên không thích dây dưa với lão điên này.

Thân ảnh già nua đó thấy Kinh Thiên phớt lờ mình thì một cỗ máu nóng xộc lên não, ông ta điên cuồng gào thét.

"Thiêu đốt linh hồn"

Vù vù!

Bỗng dưng trên Băng Linh Sơn xuất hiện từng luồng kình phong lạnh buốt tập trung trước người của lão ta, làm cho Băng Linh Sơn cũng chấn động không nhỏ.

Đám người tìm kiếm Băng Linh Diệp gần dưới chân núi thấy vậy liền hoảng hồn mà bỏ chạy ngay lập tức, bọn chúng đã ở đây được một thời gian nên biết mỗi lần Băng Linh Sơn chấn động thì độ nguy hiểm rất cao, không thích hợp tiếp tục ở lại.

Kinh Thiên thấy hàn phong tụ tập lại thì hắn thoáng chau mày, không ngờ lão điên này còn không tha cho hắn.

Thân ảnh già nua kia tụ tập hàn phong xong thì hét lên.

"Hàn Phong Đại Thủ"

Một cự thủ cao hơn sáu mét làm từ hàn phong phóng thẳng về phía Kinh Thiên, còn lão già đó thì khóe miệng liên tục trào ra máu, phải nói cái trò thiêu đốt linh hồn này gây tổn thương rất lớn, nếu linh hồn bị thiêu đốt sạch sẽ thì dù ngươi có là tu vi Nhất Thiên tuổi thọ ngang trời đất cũng sẽ chết.

Lão ta mặc dù tu vi bị phong ấn nhưng khi thiêu đốt linh hồn thì tu vi cũng kéo lên được thất phẩm sơ kỳ.

Kinh Thiên thấy thế thì hoảng sợ, cho dù hắn gan góc cỡ nào nhưng đối diện với cự chưởng này thì hắn không nắm chắc được phần thắng, nhưng cự chưởng đã ập tới quá nhanh nên hắn chỉ đành cắn răng chịu đựng mà triệu hồi ra Diệt Tuyệt.

Kinh Thiên dùng hết sức chém ra một đường kiếm bay thẳng về chỗ lòng bàn tay của cự chưởng đó.

Diệt Kim Kiếm Khí đỉnh phong!

Nhưng khi đường kiếm khí đó chạm tới cự chưởng thì bị nó chụp cho nát bấy, Kinh Thiên bị thiên lực phản phệ mà đầu tóc rối bời hai mắt ảm đạm.

Cự chưởng đó vẫn tiếp tục lao về phía Kinh Thiên, hắn thấy vậy thì quay sang nhìn Bôn Lôi Mã.

"Cho ta mượn thiên lực của ngươi"

Bôn Lôi Mã bắn mấy đạo lam lôi vào ngươi Kinh Thiên làm cho thiên lực của hắn cũng hồi phục lại chút ít, dù sao khi Bôn Lôi Mã đánh với Hàn Băng Tượng đã tiêu hao gần hết.

Kinh Thiên lóe lên một tia sát khí trong mắt, toàn bộ huyết khí tanh hôi màu đỏ cùng với sát khí đậm đặc màu đen trào ra, rồi khỏa hắc châu trên ngực của hắn dường như cảm nhận được một tia điên cuồng của Kinh Thiên và cũng tỏa ra hắc khí xung quanh hắn.

Kinh Thiên đánh ra một chưởng.

Huyết Thủ Tu La!

Một cự chưởng làm từ máu và sát khí khủng bố phóng ra đập vào Hàn Phong Đại Thủ của lão già kia, hai cự chưởng chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ hình tròn đánh cho Băng Linh Sơn bị lõm vào tạo thành một hố sâu.

Trong khi Kinh Thiên đang giao đấu với thân ảnh già nua đó thì trên Băng Linh Sơn đang có một người ngồi dưới gốc Băng Linh Thụ, người này da dẻ vẫn một màu lam nhạt như băng, nhưng nhìn lại giống như một xác chết, bỗng nhiên thân ảnh này mở mắt ra nhìn về hướng Kinh Thiên và lão già đó.

"Cự chưởng màu huyết sắc đó không lẽ là…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.