[“Anh có thể dùng một cây thép to như vậy để đóng đinh xe của anh Tần xuống đất, sao không thể nghĩ cách cho cây gậy vác hành lý bay đi?”]
Giơ tay là với tới trăng, núi non trước mặt đâu còn mà coi*, một câu nói của Lý Bạch đã thu hút không ít các dân phượt lũ lượt kéo nhau đến thưởng thức tuyến đường Ngao Thái.
*Trích trong bài thơ “Đăng Thái Bạch Phong” (Lên đỉnh núi Thái Bạch) của nhà thơ Lý Bạch.
Hôm sau, ba người Kiều Giản, Tần Khải và Tiêu Diễm bắt đầu lên đường.
Người khác đi Ngao Thái phải chuẩn bị ít nhất nửa năm, chỉ nguyên chuẩn bị trang thiết bị đã phải tiêu tốn không ít thời gian rồi, nhưng đối với Kiều Giản mà nói vào Ngao Thái cũng giống như đi dạo phố vậy, tuyến đường cô đã nhớ kỹ trong lòng, trang bị cũng thường chuẩn bị sẵn, chỉ cần xách lên là đi thôi, thứ gì không có thì đến cửa hàng cố định trong thành phố mua là được. Trang bị của Tần Khải và Tiêu Diễm thì phiền phức hơn một chút, vì sợ cái mũi thính của Khúc Chấp đánh hơi đến, nên họ đã phái vài người vệ sĩ của mình chia nhau ra mua ở những cửa hàng khác nhau, tất cả chỉ để không muốn Khúc Chấp lần theo manh mối đi vào Ngao Thái, một khi gặp phải hai người Thành – Cam thì phiền phức.
Khi vào núi Kiều Giản thầm vui mừng vì mình có kinh nghiệm nhiều năm đi bộ ở Ngao Thái, nếu không với tính cách của hai người Tần Khải và Tiêu Diễm thì tuyệt đối sẽ không đưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-thu/230743/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.