[“Anh có thể dùng một cây thép to như vậy để đóng đinh xe của anh Tần xuống đất, sao không thể nghĩ cách cho cây gậy vác hành lý bay đi?”] Giơ tay là với tới trăng, núi non trước mặt đâu còn mà coi*, một câu nói của Lý Bạch đã thu hút không ít các dân phượt lũ lượt kéo nhau đến thưởng thức tuyến đường Ngao Thái. *Trích trong bài thơ “Đăng Thái Bạch Phong” (Lên đỉnh núi Thái Bạch) của nhà thơ Lý Bạch. Hôm sau, ba người Kiều Giản, Tần Khải và Tiêu Diễm bắt đầu lên đường. Người khác đi Ngao Thái phải chuẩn bị ít nhất nửa năm, chỉ nguyên chuẩn bị trang thiết bị đã phải tiêu tốn không ít thời gian rồi, nhưng đối với Kiều Giản mà nói vào Ngao Thái cũng giống như đi dạo phố vậy, tuyến đường cô đã nhớ kỹ trong lòng, trang bị cũng thường chuẩn bị sẵn, chỉ cần xách lên là đi thôi, thứ gì không có thì đến cửa hàng cố định trong thành phố mua là được. Trang bị của Tần Khải và Tiêu Diễm thì phiền phức hơn một chút, vì sợ cái mũi thính của Khúc Chấp đánh hơi đến, nên họ đã phái vài người vệ sĩ của mình chia nhau ra mua ở những cửa hàng khác nhau, tất cả chỉ để không muốn Khúc Chấp lần theo manh mối đi vào Ngao Thái, một khi gặp phải hai người Thành – Cam thì phiền phức. Khi vào núi Kiều Giản thầm vui mừng vì mình có kinh nghiệm nhiều năm đi bộ ở Ngao Thái, nếu không với tính cách của hai người Tần Khải và Tiêu Diễm thì tuyệt đối sẽ không đưa một người bình thường đến thăm dò chuyện của hai tổ chức. Lần này Kiều Giản không lựa chọn cắt ngang đâm thẳng vào Cửu Trùng Thạch Hải nữa, toàn bộ tuyến đường từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc đều phải đi một lượt, nếu như thuận lợi thì cần bảy ngày đi bộ. Bây giờ năng lực của Thành Diệc Quân đang yếu, thuật che mắt chắc chắn sẽ có sơ hở, họ không thể bỏ qua bất cứ một nơi nào trong rừng núi có khả năng phát hiện manh mối của thôn làng. Thôn Vĩnh Lăng giấu mình sâu trong Vân Lĩnh, cho dù người thường đi phượt ở Ngao Thái cũng chưa chắc đã nghe nói đến thôn làng này. Theo bản đồ của tuyến đường Ngao Thái, men theo Đô Đốc Môn (của núi Thái Bạch) đi về phía đông, sẽ có một điểm giao với Vạn Tiên Trận trên cao điểm của Ngao Thái, từ đó tiếp tục đi về phía bắc sẽ là Ô Khẩu, Kim Tự Tháp, thôn Vĩnh Lăng nằm ở đáy một khe núi không người lai vãng phía dưới hai điểm Ô Khẩu và Kim Tự Tháp. Sẽ chẳng có ai quan tâm đến một nơi sâu dưới đáy khe núi, bởi vì mọi người chỉ hứng thú với quang cảnh trên con đường từ bắc tới nam của Ngao Thái. Bao nhiêu lần Kiều Giản mạo hiểm sinh mạng đi thẳng xuống đáy khe núi, nhưng lần nào cô cũng thất vọng quay về, thứ có thể cùng cô trở về đến thành phố chỉ là xác những người gặp nạn trên tuyến đường. Vào mùa trời trong gió nhẹ mà thời tiết trên Vân Linh vẫn còn biến hóa khôn lường, chứ dừng nói là vào mùa này. Kiều Giản mặc một bộ áo gió màu tím đậm, boot leo núi dày dặn chắc chắn, Tần Khải thích màu trắng cho nên mặc màu nhạt, áo gió của Tiêu Diễm có màu đen chiếm ưu thế, ba người đi cùng nhau, Kiều Giản luôn cảm thấy hai ông thần này cực kỳ giống Hắc Bạch Vô Thường. Dọc đường đi, đồ đạc Kiều Giản phải đeo nặng khoảng mười ki-lo-gam, Tần Khải và Tiêu Diễm chia nhau mỗi người đeo ba, bốn mươi ki-lô-gam. Lý do là chia nhau vác thay Kiều Giản. Khi đi đến bảng hướng dẫn, trời Vân Lĩnh bắt đầu trở mặt, gió lớn nổi lên khiến bước chân cũng không vững, Tiêu Diễm bắt đầu xuất hiện hiện tượng phản ứng cao nguyên, dọc đường phải ăn rất nhiều Hồng Cảnh Thiên để đè nén xuống. Chỉ được tiếp tục đi không được nghỉ, đây là kinh nghiệm Kiều Giản đúc rút được sau bao nhiêu năm. Trời vừa tối lều của ba người cũng đã dựng xong, gió đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không thuận lợi để nhóm lửa. Kiều Giản và Tần Khải ăn đơn giản một chút, Tiêu Diễm thì làm ổ trong lều mệt như chó chết, sống chết gì cũng không muốn ăn. Kiều Giản dùng gậy leo núi chọc vào lều của anh ấy, “Tốt nhất là anh ăn một chút để bảo trì thể lực đi, nếu không ngày mai tự anh chịu đấy.” Tiêu Diễm kéo một góc lều, lộ ra nửa gương mặt, sắc mặt hơi trắng nhưng vẫn mang vẻ đào hoa, “Bà chủ Kiều, bón cho tôi.” Tần Khải đang uống nước cũng ngoảnh đầu liếc anh ấy một cái, khẽ nhíu mày. Kiều Giản xoay người véo một miếng bánh mì lắc lư trước mặt anh ấy, “Vô cùng tò mò một chuyện.” Tiêu Diễm không hề cảnh giác giơ tay ra cướp bánh mì trong tay cô, nhét vào miệng, “Hỏi đi.” Gió nổi lên khiến bạt chắn gió ba người đã dựng kêu phần phật, Kiều Giản ôm túi sưởi làm ấm tay, “Tất cả mọi thứ anh đều có thể phóng đúng không?” “Tất cả mọi thứ?” Tiêu Diễm suy nghĩ một chút, “Vậy thì không thể, năng lực của người dị năng cần thăng cấp liên tục, trước mắt mà nói tôi chỉ có thể phóng những thứ tôi có thể cầm lên được.” Ánh mắt Kiều Giản sáng rực, “Vậy anh có thể làm cho một cây gậy hay cái gì đó vác theo hành lý của chúng ta bay về phía trước không?” Tần Khải đang uống nước ở đầu bên kia cũng không nhịn được bị sặc, ho hai tiếng, vẻ mặt Tiêu Diễm cũng kinh ngạc, nhìn Kiều Giản rất lâu rồi nói, “Em đúng là nhân tài, chuyện này cũng có thể nghĩ ra được.” “Đúng mà, tôi cũng cho là như thế.” Kiều Giản tiến gần anh ấy, “Đến Ngao Thái đều phải nghĩ đủ mọi cách để duy trì thể lực, ba lô của chúng ta quá nặng, nếu như anh có thể dùng chút siêu năng lực của anh để gánh vác một chút thì chẳng phải càng tốt à?” Tiêu Diễm ngồi thẳng người dậy, “Đầu tiên tôi phải nói rõ với em một chút, chúng tôi là người dị năng, khác biệt hoàn toàn với siêu năng lực, nói thẳng ra thì chúng tôi cũng là người bình thường, chẳng qua có thêm một chút năng lực nhỏ bé như vậy thôi; Tiếp theo, yêu cầu của em tôi không làm được, cho nên chúng ta cứ an phận ai có việc người ấy làm.” Kiều Giản đập bộp một cái lên người anh ấy, “Anh có thể dùng một cây thép to như vậy để đóng đinh xe của anh Tần xuống đất, sao không thể nghĩ cách cho cây gậy vác hành lý bay đi?” “Vậy em chạy phía trước nhá?” Tiêu Diễm ôm bả vai vừa bị cô đánh, “Điều kiện tiên quyết để phóng được chính là cần có mục tiêu, vậy em đi làm mục tiêu nhé? Em có thể chạy được không?” Một câu nói khiến Kiều Giản nghẹn họng. Rất lâu sau mới thở dài, “Cảm thấy anh cũng chẳng lợi hại lắm.” Tiêu Diễm tức đến nỗi suýt nữa hộc máu. Kiều Giản lại nhìn Tần Khải chòng chọc, mặc dù Tần Khải đang quay lưng về phía hai người họ nhưng vẫn cảm giác được sự khác thường phía sau lưng, ngoảnh đầu lại thì nhìn vào đôi mắt của Kiều Giản, chưa đợi cô lên tiếng anh đã lập tức nói, “Tôi cũng không có bản lĩnh làm cho gậy vác hành lý bay lên.” Tiêu Diễm phấn chấn hắn lên, lần này dứt khoát chui ra khỏi lều, nhưng bởi vì không khoác tấm chống gió nên bị gió thổi run cầm cập, “Quả là phí của trời, anh tùy tiện điều khiển mấy vật sống đến cũng có thể tiết kiệm sức lực của chúng ta.” “Nhiều người đi theo không đáng tin, mục tiêu quá lớn.” Tiêu Diễm liếc mắt lườm anh, “Nghe nói người Điều Khiển có sở trường khống chế vật sống, cho nên không giới hạn là người đúng chứ.” “Tôi thì có thể điều khiển la lừa trâu bò, nhưng anh tưởng mắt Khúc Chấp mù rồi chắc? Động tĩnh quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của anh ta.” Tần Khải nói đến đây thì cười nhìn anh ấy, “Có điều trong ba người chúng ta cũng có người thích hợp làm mục tiêu.” Khóe môi Tiêu Diễm cứng đờ, một giây sau đã bị Kiều Giản ngăn hành động chui vào lều, cô cười, “Tiêu công tử, hy sinh một chút đi.” “Đùa gì thế? Bảo tôi chịu sự điều khiển của anh ta giống như một con rối á?” Giọng nói của Tiêu Diễm the thé, “Hai người như nước với lửa không đội trời chung.” Tần Khải ung dung nói, “Giống như rối gỗ không tốt sao? Ít nhất thì anh sẽ không cảm thấy mệt.” Tiêu Diễm cách xa anh tám trăm dặm, nói với Kiều Giản, “Nếu em không muốn mệt thì tôi có thể đeo giúp em, còn anh ta á, đừng mơ!” Thời gian cãi nhau om tỏi cũng qua rất nhanh, sau khi màn đêm đen đặc gió cũng ngừng thổi, Kiều Giản ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời âm u, rất lâu cô vẫn chưa về lều. Tần Khải thu dọn xong dây thừng thì hỏi cô nhìn gì, Kiều Giản không thu ánh mắt lại, vẫn đang nhìn trời, cảm thán một chút, “Ngày mai khả năng cao sẽ gặp gió lông trắng.” Ai ai cũng nói Ngao Thái là tuyến đường sơn cách phân liệt nhất, giống hệt như người mắc bệnh nhân cách phân liệt vậy, khi tốt thì dịu dàng ấm áp, rất nhiều dãy núi hùng vĩ, phong cảnh đủ màu sắc khiến bạn không nhịn được dừng chân lưu luyến; khi xấu xa thì ngang ngược ương bướng, mưa đá bão tuyết, trạng thái tồi tệ cướp đi mạng người. Lời nói của Kiều Giản trở thành một lời tiên tri. Trưa ngày hôm sau đã nổi gió bão, khi đó họ đang đi trên lưng núi tiến về phía nam. Khi gió nổi lên nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, gần như là trong chớp mắt vậy. Cũng may Kiều Giản đã biết trước nên đã lấy áo khoác ra từ lâu, Tiêu Diễm cũng quấn mấy lớp rất chắc chắn. Chỉ có Tần Khải vẫn mặc áo khoác gió mỏng manh, ngay cả loại lót lông cũng không mặc. Nhưng Kiều Giản nhìn thấy rất rõ, cô và Tiêu Diễm chỉ cần hở một chút da dẻ ra ngoài, gió bão thổi qua là trên bề mặt da sẽ kết từng lớp băng mỏng giống như lông vũ, nhiệt độ cơ thể của họ cũng sẽ nhanh chóng hạ xuống. Nhưng Tần Khải thì không như vậy, hai tay anh trước giờ vẫn phơi ở bên ngoài, gió thổi qua anh cũng không thấy mặt da đóng băng. Cô nhớ lại từ khi gặp anh đến bây giờ, trên ban công ngoài trời lạnh giá cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác luôn luôn giống như đồ trang trí, tuyết rơi trên người anh không bị tan chảy, gió thổi qua anh cũng không thấy rét. Kiểu gió bão này trên Ngao Thái, sở dĩ bị gọi là gió lông trắng là bởi vì nó sẽ kết một lớp băng mỏng trên cơ thể người giống như lông vũ vậy, trên người anh không có, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể của anh rất thấp, thấp hơn người bình thường, thậm chí thấp hơn cả gió tuyết. “Anh không lạnh à?” Quả thực Kiều Giản không nhịn được. Tần Khải chỉ nhàn nhạt nói một câu, vẫn ổn. Nào chỉ ổn thôi đâu, Kiều Giản nhìn sắc mặc anh không hề thay đổi, gió thổi qua sẽ làm má cô đỏ bừng, mắt cũng đỏ, nhưng sắc mặt anh vẫn như cũ, giống như đang đi trên vùng đất ấm áp vậy. Cô không nhịn được kéo tay anh một chút, quả nhiên nhiệt độ tay anh còn lạnh hơn cả băng. Tần Khải không ngờ cô sẽ đột ngột kéo tay mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một vật mềm mại ấm áp, anh vô thức muốn siết chặt, nhưng lại nghe thấy Tiêu Diễm kêu lên một tiếng, ngay sau đó là tiếng Kiều Giản thảng thốt.
Là luồng gió mạnh đột ngột ập tới, Tiêu Diễm trượt chân lập tức bị gió thổi từ lưng núi xuống. Giây phút Kiều Giản đang kinh ngạc, chỉ nhìn thấy một con dao găm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh rạch qua tiếng gió vù vù xông qua bên này, ngay sau đó một sợi dây leo núi ném qua, quấn lên cán dao, kéo theo khí lạnh. Cô trợn tròn mắt, chưa kịp tránh đi thì con dao quấn theo dây thừng đã vòng qua đỉnh đầu cô nhắm thẳng về phía Tần Khải. Tần Khải nhanh nhẹn né đi, tránh được lần tấn công cực nhanh của con dao, con dao đâm trượt rồi xoay một vòng trong không trung, khi lại định nhao về phía Tần Khải thì thấy sợi dây leo núi đó bỗng nhiên bị kéo căng, sau đó nghe thấy Tiêu Diễm kêu gào, “Kéo tôi lên, mau!” Kiều Giản không kịp nghĩ nhiều, lập tức túm lấy sợi dây đang buộc cán dao, sau đó từng chút kéo người đàn ông suýt bị ngã chết lên. Con dao vẫn hừng hực khí thế, có cảm giác như muốn lấy mạng Tần Khải, ai dè bị một đầu sợi dây kéo căng không nhúc nhích được, nó bất động trong không trung, giống như một con ngựa hoang bị người ta siết chặt dây cương vậy. Sau khi Tiêu Diễm bò lên, anh ấy vừa thả tay ra, một đầu dây thừng bị kéo vụt đi, con dao đó không bị ràng buộc nữa, nó lại giống như tia chớp đâm về hướng Tần Khải. Lưng núi treo leo, gió báo lại không giảm, cộng thêm một con dao khí thế bừng bừng, Tần Khải cố hết sức tránh né, nhất thời lại không tìm được vật gì có thể che chắn. Lần đầu tiên Kiều Giản chân chính nhìn rõ bản lĩnh của Tiêu Diễm, hóa ra con dao đó không đâm vào người thì sẽ không dừng lại, cô thấy Tần Khải chật vật trong gió bão thì lập tức nôn nóng, tiến lên gần như vặt gãy cổ Tiêu Diễm, “Anh vì mạng của mình cũng độc ác thật đó, mau thu dao lại!” Tiêu Diễm vẫn cứ ngồi dưới đất cười, mặc kệ Kiều Giản vùng vẫy tìm sự sống với mình, vui vẻ nhìn Tần Khải trốn ngang né dọc. Kiều Giản thấy anh ta không nôn nóng không hoảng sợ, cô nhíu chặt mày, “Tôi thấy động cơ của anh không hề đơn giản, uổng công tôi còn tin tưởng anh như thế.” Tiêu Diễm vừa nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, nở một nụ cười cứ gọi là nghiêng nước nghiêng thành, “Em tin tưởng tôi á?” Bên kia Tần Khải bỗng nhiên nắm lấy lưỡi dao, lại bị xung lực của con dao ép liên tiếp lùi về phía sau. “Bây giờ tôi không tin anh nữa rồi.” Kiều Giản nhìn thấy màn này liền sốt ruột, cô kéo ba lô lên định đi qua che chắn. Vừa có dự định như vậy thì thấy Tiều Diễm thu tay lại, con dao lập tức mất đi sức lực, không có động tĩnh tấn công nữa. Tay Tần Khải vẫn siết chặt lưỡi dao, sau khi xác định con dao sẽ không tấn công nữa mới buông tay. Lòng bàn tay anh bị thương, máu chảy ra nhưng không nhiều, có lẽ có liên quan đến nhiệt độ cơ thể quá thấp của anh. Anh tiến lên đưa con dao cho Tiêu Diễm, anh ấy nhận lấy cười gian manh, “Quả nhiên anh Tần có thân thủ tốt, bái phục bái phục.” Tần Khải không tức giận cũng không buồn bực, anh nhìn vào đôi mắt cười rạng rỡ của Tiêu Diễm nói, “Tiêu công tử cũng thật có nhã hứng.” “Nói hay lắm nói hay lắm, cũng chỉ trách đường xá xa xôi, xem như thêm chút niềm vui cho chúng ta thôi.” Tiêu Diễm mang vẻ mặt giải trí, cũng không cảm thấy gió bão trên sống núi lạnh lẽo. Kiều Giản không thích cách tiêu khiển này của Tiêu Diễm, đùa thì đùa, nếu như vừa nãy Tần Khải không né nhanh thì con dao đó đã cắm lên người anh rồi. Nhưng nghĩ lại hai người này cũng không phải người bình thường, cho dù đùa giỡn cũng ước gì dồn nhau vào chỗ chết, quả thật không thể hiểu nổi thế giới người dị năng của bọn họ. Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng Tần Khải hỏi cô, “Ba lô của em rất nặng đúng không.” Kiều Giản không hiểu lời anh. Lại thấy Tần Khải vừa dứt lời liền giơ tay vỗ lên người Tiêu Diễm, nụ cười của anh ấy vẫn treo trên mặt, cứng đờ, ngay sau đó đứng bật dậy như một con rối gỗ bị giật dây. Ngón tay Tần Khải khẽ nhúc nhích, Tiêu Diễm liền đi về phía trước, một tay xách ba lô của Tần Khải, một cánh tay kéo ba lô của Kiều Giản qua, trên người anh ấy cũng đang đeo một cái. Khóe môi Tiêu Diễm vẫn nở nụ cười, hùng dũng đi về phía trước mở đường. Đây coi như là Kiều Giản quang minh chính đại nhìn thấy Tần Khải sử dụng thuật điều khiển, cô ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng. Tần Khải nói, “Vừa nãy anh ta nói không sai, đường xá xa xôi, tìm chút niềm vui thích hợp cũng không tệ.” “Anh ta… thực sự không cảm thấy mệt sao?” “Không đâu, Tiêu công tử bây giờ không khác gì rối gỗ.” Tần Khải nói đến đây thì ngừng một chút, “Bảo anh ta nhảy từ trên núi xuống anh ta cũng không hề đắn đo.” Kiều Giản giật mình, “Đừng đừng đừng.” Tần Khải bị cô chọc cười. Nụ cười này không bức bách, nhưng lại ít nhiều khiến Kiều Giản bất ngờ, cô nhìn anh chòng chọc, chỉ cảm thấy nụ cười đó giống như mọc chân rồi bò vào mắt anh, đôi mắt vốn đen láy nay đã sáng lên, tựa như màu sắc trong dải ngân hà, vô cùng mê người. Tần Khải hỏi cô đang nhìn gì, cô cảm thán, hóa ra anh cũng biết cười. Khiến cho Tần Khải khóc không ra nước mắt. Kiều Giản lại bồi thêm một câu, “Anh cười thực sự rất đẹp trai.” Một câu nói làm Tần Khải đỏ bừng tai, sau đó anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, giơ tay ra xoa đầu cô, “Đi mau lên, em không sợ lạnh à?” Kiều Giản sợ hãi cách xa anh tám trăm mét, ánh mắt khóa chặt bàn tay anh. Lúc này Tần Khải mới phản ứng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, ra hiệu với cô, sau khi nhìn rõ bàn tay đó của anh không có máu thì mới yên tâm. “Bây giờ anh ấy không có ý thức sao?” Kiều Giản đội gió gian nan tiến về phía trước, thấy Tiêu Diễm không hề bị tác động bởi yếu tố bên ngoài nên cô không nhịn được hỏi. “Điều khiển vật sống giống như con rối.” Tần Khải nói, “Anh ta quá ồn ào nên cho anh ta làm một công cụ khuân vác vô thức là được.” Kiều Giản nghe mà run rẩy. Phàm là con người đi làm việc đều sẽ quan tâm đến việc có tình nguyện hay không, không tình nguyện chính là bị ép, tình nguyện thì cảm thấy ngọt như đường, Tần Khải lại có thể khiến người ta yên lặng bị điều khiển, đây quả thực là nhân vật nguy hiểm, chẳng trách là khắc tinh của người dị năng giới Bồng Lai, cũng chẳng trách trước kia Vật Nhỏ hỏi anh một câu, chú là người xấu hay người tốt. Anh là người xấu hay người tốt? Câu hỏi này ngay cả cô cũng không trả lời được. “Bây giờ anh chỉ có thể điều khiển vật sống sao?” Tần Khải ngẫm nghĩ, “Giai đoạn trước mắt là như vậy.” Kiều Giản bừng tỉnh, “Các anh giống như thăng cấp đánh quái sao?” Tần Khải liếc nhìn cô, “Em chơi game nhiều quá.” Kiều Giản bĩu môi. Có Tiêu Diễm xách ba lô cho họ, quả thực bước chân của hai người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại có một trận gió lớn thổi tới, Kiều Giản bị kích thích hắt hơi liên tục, Tần Khải thấy vậy liền kéo cô về phía sau lưng, lập tức gió cũng được che đi không ít. Cô nghe thấy tiếng áo anh bị gió thổi kêu phần phật, không nhịn được giơ tay sờ lưng anh. Thẳng tắp, lạnh băng, rắn rỏi hệt như lưng núi của Ngao Thái. Tần Khải ngoảnh đầu nhìn cô một cái, cô hỏi, “Có phải anh không có chút nhiệt độ cơ thể nào không?” Anh nghe vậy thì thở dài, cũng kỳ lạ, cho dù gió lớn vù vù cô cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh, “Không phải tôi không có nhiệt độ, chỉ là thấp hơn người bình thường một chút thôi.” Thấy cô còn muốn hỏi thêm, anh lại bồi một câu, “Mặc dù tôi là người dị năng nhưng cũng không khác gì người bình thường cả, bất luận là cấu tạo sinh lý hay kết cấu tâm lý, nói như vậy em đã hiểu chưa?” Kiều Giản nghe xong liền bừng tỉnh, “Cho nên các anh cũng sinh lão bệnh tử, không thể trường sinh bất lão đúng không?” Tần Khải cạn lời, rất lâu sau mới thốt ra một từ, phải. Gió liên tục thổi hai ngày, nhiệt độ không khí đã giảm đến cực điểm, cho dù là buổi trưa nhiệt độ lên cao nhất trong ngày thì trên Vãn Lĩnh vẫn lạnh thấu xương. Nhưng trong ba người Kiều Giản thấy mình là thiệt thỏi nhất, Tần Khải không sợ lạnh, Tiêu Diễm bị khống chế thành rối gỗ cũng không cảm thấy lạnh, chỉ có một mình cô là run như cầy sấy. Tiếp tục đi về phía nam, sau khi đi thêm vài tiếng đồng hồ nữa thì cuối cùng gió cũng nhỏ hơn chút. Giữa khe núi có một vật thể màu đỏ thu hút sự chú ý của Tần Khải, ngón tay của anh khẽ động, Tiêu Diễm liền giậm chân tại chỗ. Anh tiến lên kiểm tra, Kiều Giản cũng đi theo qua, vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi. Là một người leo núi, giới tính nam, trên người mặc áo khoác gió lót lông màu đỏ, toàn bộ phần đầu hướng xuống kẹp ở khe núi, bên cạnh còn rớt lại ba lô, ba lô ngay ngắn, hai bên còn nhét bình nước. Người đã chết, trên phiến đá có máu, bị gió báo thổi qua phủ một lớp băng, nhìn lướt qua giống như một khối hổ phách khảm máu. Tần Khải cúi người xuống, ngón tay đang điều khiển Tiêu Diễm lại khẽ nhúc nhích, bên kia Tiêu Diễm lập tức dừng bước chân, anh ấy hồi phục ý thức, đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh, sau khi bị gió thổi rùng mình thì mới phát giác bản thân đã thành công cụ khuân vác, lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, anh ấy xuýt xoa rồi nhao về phía Tần Khải. Vừa định ra tay thì nghe thấy Tần Khải nhàn nhạt nói một câu, “Qua đây xem một chút, là phương thức giết người của Cam Giang Hải đúng chứ.” Tiêu Diễm sững người, sau đó tiến lên ngồi xổm xuống kiểm tra. Kiều Giản cũng không thể ngờ đến việc này, cô cho rằng là do người leo núi tự gặp sự cố dẫn đến tử vong, kể ra thì có không ít người đi đơn lẻ như vậy trên tuyến đường này, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng luôn là người đi một mình. Trên mặt người chết có lỗ máu rất nhỏ, đại khái có mấy chỗ, ban đầu Kiều Giản cho rằng là vết máu, khi Tần Khải cọ qua mặt anh ta cô mới phát hiện là lỗ. Tiêu Diễm lại nhìn một chút phần gáy của người đó, đưa mắt nhìn Tần Khải, anh cũng nhìn qua, chỉ thấy sau gáy cũng có lỗ máu, trên cổ người chết cũng có một vết hằn, rất mảnh, xanh tím.
“Là Giang Cam Hải.” Tiêu Diễm nói vô cùng khẳng định, chỉ vào lỗ máu trên mặt và sau gáy, “Đây là dây leo, xuyên từ sau gáy qua, sau đó dây leo lại siết cổ anh ta khiến cho anh ta ngạt thở đến chết.” Kiều Giản cũng quan sát tỉ mỉ, quả thật vết máu nhỏ và vết hằn mảnh như vậy có kích thước và độ dày giống như dây leo hoa mà cô từng nhìn thấy, cô kinh ngạc hồi lâu. Tần Khải đánh giá cái xác, “Không bị gieo hạt hoa, xem ra Cam Giang Hải chỉ muốn giết người diệt khẩu, không muốn để lại quá nhiều chứng cứ, người này chỉ là một dân phượt bình thường, có lẽ chỉ vô tình gặp phải Cam Giang Hải và Diệc Thành Quân.” “Người này nhìn giống như vừa bị hại tối qua, chắc hẳn hai người nhóm Cam Giang Hải chưa đi quá xa đâu.” Tiêu Diễm nói. Kiều Giản cầm bình nước bên cạnh ba lô của người chết lên xem, mở ra, một mùi rượu xộc thẳng vào mũi, cô nhíu mày, “Cho dù anh ta không bị giết thì cũng chưa chắc có thể sống sót ra khỏi Ngao Thái, mang rượu leo núi, quả là chẳng có chút kiến thức cơ bản nào.” Sau khi vào đông, thời tiết của Ngao Thái lạnh giá, rất nhiều người đều cho rằng trực tiếp mang rượu lên núi là có tác dụng giữ ấm cơ thể, nhưng khi cồn vào bụng không những không thể làm ấm cơ thể, mà còn vì rượu làm lỗ chân lông mở ra dẫn đến nhiệt độ cơ thể giảm nhanh, nếu như trời trong gió mát thì còn tốt, một khi gặp phải tuyết thì sống sót trở ra chính là một kỳ tích. Những người nhiều kinh nghiệm đều không uống rượu ở Ngao Thái, hành vi này thuần túy là chơi đùa với mạng sống. Tiêu Diễm cướp lấy bình rượu trong tay cô, vung tay lên, rượu trong bình đổ hết lên cơ thể người chết. Kiều Giản kinh ngạc, chưa kịp lên tiếng thì thấy anh ấy lấy bật lửa ra, đánh lửa rồi ném qua. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cộng thêm sự trợ giúp của gió, ngọn lửa như móng vuốt ngông nghênh lan tràn khắp cái xác. Kiều Giản nôn nóng, “Tiêu Diễm! Anh đang làm gì vậy?” Cô đã nhìn thấy quá nhiều xác chết ở vùng này, sở dĩ cô cõng từng người về chẳng qua là muốn cho họ trở về nguồn cội, chưa từng nghĩ sẽ phá hoại như vậy. “Để lại chứng cứ cho cảnh sát họ Khúc đó sao? Đôi mắt của pháp y đều rất độc, khó tránh có thể tìm ra mầm tai hoại gì đó.” Tiêu Diễm thong dong nói, “Đây là chuyện của giới Bồng Lai và ty Bổ Tinh, người ngoài vẫn đừng nên nhúng tay vào.” Kiều Giản nhìn Tần Khải, mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, không hề có phản ứng với ngọn lửa hừng hực đó, càng không đưa ra ý kiến trái chiều đối với lời nói của Tiêu Diễm, cô cắn răng, “Tôi chính là người ngoài, các anh dứt khoát diệt khẩu tôi luôn cho xong.” Tiêu Diễm cười, sáp gần lại cô, “Tôi nào nỡ chứ, em xinh đẹp như vậy để lại làm bạn gái thì tốt hơn.” Vừa nói vừa giơ tay ra hướng về phía mặt cô. Vừa có ý đồ thì nghe thấy Tần Khải nhàn nhạt nói, “Mau lên đường đi.” Tiêu Diễm thu tay lại, đi mấy bước đuổi kịp Tần Khải, “Nói đến lên đường là tôi nhớ lại rồi, chuyện vừa nãy là như thế nào…” Giọng nói của hai người dường như bị gió thổi bay đi, Kiều Giản nhìn đống lửa trước mắt, ánh lửa đó thắp sáng đôi mắt của cô, cũng thiêu đốt trái tim cô co rút đau đớn, biết rõ suy nghĩ nghiêm túc của Tiêu Diễm và Tần Khải, có lẽ trong mắt họ mạng người chỉ như con kiến, nhưng trong mắt cô, con người chỉ có sống tiếp mới có hy vọng, sinh mạng là thứ quan trọng hơn cả vàng bạc. Cứ như vậy mưa gió suốt cả đường đi, ban đêm thì ngủ trong lều bạt, thẳng đến ngày thứ ba gió bão dừng lại, trên đỉnh núi trời quang mây tạnh, cảnh sắc hùng vĩ. Họ đến khu vực gần Ô Khẩu, sau đó không tiếp tục đi về phía trước theo tuyến đường bình thường, họ men theo lối rẽ của Ô Khẩu và Kim Tự Tháp thâm nhập xuống khe núi, bụi gai nhiều, đường mòn ít, đây là một con đường chưa bị người leo núi chú ý. Đi trong khe núi càng khó khăn, cành cây khô cỏ mọc dại và cả sương mù dày đặc, xua không đi cắt không đứt. Bởi vì có chuyện của cái xác nên trong lòng Kiều Giản giống như bị một hòn đá đè nặng. Thôn Vĩnh Lăng, cô vừa muốn tìm lại sợ tìm thấy nó. Tìm thấy có nghĩa là cô về được nhà, có nghĩa là lại được gặp mặt bố mẹ; Sợ tìm thấy là vì cô không rõ rốt cuộc trong thôn đã xảy ra chuyện gì, bố mẹ cô như thế nào, người trong thôn như thế nào, còn cả Vật Nhỏ có được bình an không? Quan trọng hơn là Tiêu Diễm và Tần Khải nhúng tay vào có nghĩa là sẽ không yên bình nữa, đến khi đó có làm hại đến người vô tội không? Những suy nghĩ rối bời này khiến cô ăn không ngon ngủ không yên. Tần Khải đi phía trước dừng chân lại, Tiêu Diễm đi phía sau anh đang quan sát bốn phía, không ngờ anh đột ngột đứng lại nên lập tức đâm vào người anh, ngay sau đó lại nhảy ra xa giống như bị người tay giẫm phải đuôi vậy, mặt Tiêu Diễm cảnh giác nhìn anh nói, “Anh muốn làm gì? Đừng cho rằng tôi là người dễ bị bắt nạt trong giới Bồng Lai nhá?” Có vết xe đổ lần trước nên bây giờ anh ấy ước gì có thể cách xa Tần Khải tám trăm mét. Thực ra Tần Khải cũng như vậy, đối mặt với một tay bắn tỉa, nếu như không thể nắm bắt chắc chắn thì anh cũng tránh xa. Kiều Giản đang nghĩ chuyện trong lòng, nên bị động tác bất ngờ của Tiêu Diễm làm cho giật mình. Cô nhíu mày, “Gào ầm lên cái gì? Không biết người dọa người sẽ làm chết người à?” Cô hét lên xong mới nhìn thấy sắc mặt Tần Khải nặng nề, tiến lên trước nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy màn sương mù trước mặt càng dày. “Con đường phía trước mờ mờ ảo ảo, không bình thường.” Tần Khải nói. Kiều Giản cũng đã nhìn ra vấn đề, sương mù này giống như một bàn tay vô hình bẻ cong con đường nhỏ phía trước, thoạt nhìn con đường nhỏ này giống như được vẽ ra, vô căn cứ xuất hiện thêm vài lối rẽ, hư hư thực thực khiến người ta không thể tiếp tục tiến lên. Tiêu Diễm đứng bên cạnh Kiều Giản, hỏi cô, “Đường trước kia cũng như thế này sao?” Kiều Giản lắc đầu, “Chỉ là một con đường rộng chưa đầy một mét, khi thôn làng vẫn còn, từ đây đi xuống men theo con đường nhỏ đi khoảng nửa ngày là có thể nhìn thấy một cây lê cổ thụ ba người ôm mới xuể, nhìn thấy cây lê già đó cũng đồng nghĩa với việc nhìn thấy thôn làng. Nhưng sau khi thôn biến mất, con đường nhỏ vẫn còn, nhưng đi theo nó thì không tìm thấy cây lê nữa, cũng không tìm thấy thôn Vĩnh Lăng.” Cô đã từng không tin ma quỷ, cõng theo hành trang nặng nề cắn răng đi xuống dưới, kết quả đi mấy ngày mấy đêm, cổ chân cũng sắp bị bụi gai cứa đứt rồi vẫn không tìm thấy thôn làng. Theo như tính toán hành trình đi bộ của cô, chắc hẳn cô đã đi qua thôn Vĩnh Lăng từ lâu. “Rất rõ ràng đây chính là thuật che mắt do Thành Diệc Quân thiết kế.” Tần Khải trầm giọng nói, “Nghe nói thuật che mắt do hắn ta thiết kế không để lại dấu vết, có thể bẻ cong không gian che lấp con đường khiến người ta không hề hay biết, bây giờ sương mù rõ ràng như vậy, con đường nhỏ nhìn bằng mắt thường cũng thấy có vấn đề, có thể thấy Thành Diệc Quân bị thương không nhẹ.” Kiều Giản bỗng nhiên nảy ra một cách, “Tôi quen thuộc với đường về thôn, nếu bây giờ thuật che mắt đã yếu đi rồi, vậy thì tôi nhắm mắt tìm bằng trực giác, nói không chừng có thể vào được thôn.” Nào ngờ Tiêu Diễm lắc đầu, “Thuật che mắt của Thành Diệc Quân không hề bình thường, mặc dù bây giờ hắn ta bị thương, con đường này thoạt nhìn lại giống như để lại dấu vết có thể tìm kiếm, nhưng trên thực tế nhất định hắn ta sẽ thiết kế rất nhiều chướng ngại ở cổng thôn. Tần Khải nói đúng, thuật che mắt của Thành Diệc Quân có thể khiến không gian xảy ra thay đổi, lấy một ví dụ đơn giản nhất, em men theo con đường này đến nơi vốn dĩ là cổng thôn, nhưng phát hiện bên dưới là vách núi, em cho rằng đó là thuật che mắt nên tiếp tục đi, hậu quả chính là em thật sự bị ngã xuống vách núi.” Kiều Giản hít sâu một hơi, lúc này mới lĩnh giáo được một chút sự lợi hại của Thành Diệc Quân. Nghĩ lại lời của Tiêu Diêm cũng có lý, nếu như Thành Diệc Quân chỉ có thể làm được thuật mưu kế như người bình thường, thì sao có thể khiến thôn Vĩnh Lăng biến mất ở Vân Lĩnh tận bốn năm? Xem ra thuật che mắt của hắn ta quả thực không đơn giản. “Vậy nói như thế, cho dù Thành Diệc Quân bị thương rồi, nhưng pháp lực của hắn…” Cô nói xong từ này thì suy nghĩ một chút, hỏi Tần Khải, “Các anh có gọi là pháp lực không?” Tần Khải nhịn cười, “Chúng tôi không gọi là pháp lực, chỉ là năng lực thôi.” “Được rồi, vậy tôi nói lại.” Kiều Giản sờ mũi, từ sau khi được biết có tổ chức như ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai, nói thật lòng cô thấy họ rất kỳ lạ, tuy dù là Tần Khải hay Tiêu Diễm đều rất nhiều lần chứng minh họ không khác gì người bình thường, nhưng cô luôn có một cảm giác như chung sống cùng người ngoài hành tinh vậy, “Thành Diệc Quân đã bị thương, năng lực trở nên yếu ớt, lẽ nào như vậy mà chúng ta cũng hết cách sao?” “Con đường nhỏ hỗn loạn, là đường sống cũng là đường chết, đường sống là chúng ta cũng có thể nhìn ra sơ hở, tìm ra chướng điểm và chướng trận do hắn ta thiết kế, như vậy thì có thể đi vào thôn Vĩnh Lăng; đường chết là một khi không tìm được chướng điểm và chướng trận, nhẹ thì chúng ta sẽ mãi mãi đi vòng vòng trên con đường nhỏ này, nặng thì sẽ mất mạng.” Kiều Giản thấy khó hiểu, “Chướng điểm với chướng trận là gì?” Tần Khải chưa kịp giải thích thì Tiêu Diễm vươn eo, nhân lúc hạ tay xuống liền mượn cớ gác lên vai cô, “Em biết từ điểm tạo thành mặt phẳng chứ?” Kiều Giản không hề khách sáo đánh bay tay anh ấy, ném cho Tiêu Diễm một ánh mắt “phí lời”. Tiêu Diễm bị cô khinh bỉ ngay tại trận liền hắng giọng, “Nguyên lý thiết kế chướng ngại của Thành Diệc Quân rất đơn giản, đầu tiên là thiết kế chướng điểm ở một chỗ nào đó, từ chướng điểm này sẽ phân chia thành vô số đểm khác, hình thành một màn chắn cách ly với thế giới bên ngoài, màn chắn này gọi là chướng trận. Muốn phá giải được thuật che mắt của hắn ta thì vào chướng trận phá hoại chướng điểm là được.” Kiều Giản đã nghe hiểu, “Vị trí chúng ta đang đứng chính là chướng trận đúng không?” “Thông minh.” Tiêu Diễm nói. Kiều Giản thở dài nặng nề, “Làm sao tìm chướng điểm đây?” Đây không những là câu hỏi cô không thể giải, ngay cả Tần Khải và Tiêu Diễm cũng không nghĩ ra đối sách. Ba người nương theo con đường nhỏ như hư như thực tiến lên một đoạn, màn sương càng thêm dày đặc, gần như che kín mắt của họ, khiến họ không thể nhìn rõ đường đi. Kiều Giản dừng chân lại quan sát xung quanh. Có cây, mặc dù lá cây lưa thưa nhưng bởi vì khoảng cách nên trở nên rậm rạp. Cô tháo găng tay ra, giơ tay lên không trung, một lát sau nói, “Vì sao không có gió?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]