[Anh nói anh sẽ dốc hết sức lực bảo vệ họ, anh nói anh rất thỏa mãn với hạnh phúc đang có, anh nói chính vì đã nếm được vị ngọt ngào nên mới cảm thấy quá khứ đắng chát, anh nói…] 
Trở lại phòng trà đã là ba ngày sau. 
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lôi Đông. 
Sau khi đuổi phục vụ đi, Tần Khải liền đặt một ấm trà lên bếp chờ đợi. 
Bên tai là dòng nước róc rách, cổ cầm réo rắt. 
Tẩn Khải trầm tư. 
Mãi đến khi trà trước mặt cũng đã sôi, hơi nước mờ mịt cũng chưa thấy gương mặt anh có chút gợn sóng nào. Bên cạnh tay anh đặt một chiếc hộp gỗ điêu khắc, đóa hoa sen khắc bên trên hộp sống động như thật. 
Cứ như vậy không biết chờ đợi bao lâu, cửa phòng trà đã mở ra. 
Tần Khải không nhúc nhích, cũng không ngước mắt. 
Cho đến khi có người ngồi xuống trước mặt. 
Lúc này Tần Khải mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn và sững sờ. 
Lại là Trà Độc. 
Phủ Tư luôn đi theo anh ta hôm nay cũng vẫn bám theo, ngồi xuống bên cạnh Trà Độc, mặt đối mặt với Tần Khải. 
Dưới sự quan sát chăm chú của Tần Khải, Trà Độc không hoảng không loạn rót trà cho hai bên, hôm nay anh ta không đội mũ, vừa cười thì vết sẹo trên gương mặt sẽ run lên như con rết. “Anh Tần như vậy là không đúng rồi, ba người tôi, Phủ Tư và Lôi Đông cùng nhận được nhiệm vụ, sao hôm nay anh lại chỉ gặp một mình Lôi Đông? Anh Tần làm như vậy không hợp quy định.” Ánh mắt anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-thu/1025141/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.