Chung Khi hẹn cô ở một quán cà phê nằm trên tầng sáu trung tâm thương mại.
Vừa nhìn thấy nụ cười ngây thơ hoạt bát của cô bé, tâm trạng thấp thỏm của Triển Nhược Lăng liền biến mất, “chào cháu, cô là Triển Nhược Lăng.”
Cô bé chỉ khoảng tầm tám tuổi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu dễ thương.
“Chị Triển, chào chị ạ.” Cô bé Lục Tiêu dùng ngón trỏ miết miết lên môi ra vẻ đang đắn đo suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Khi, “cậu ơi, cháu gọi như vậy có đúng không ạ?”
Chung Khi đang định gật đầu “được”, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức không đồng ý: “Không đúng đâu.”
Dẫn cháu gái đến ngồi vào ghế, đợi cô bé ngồi vững anh mới lắc đầu với cô bé, ân cần dặn dò: “Không phải chị, phải gọi là cô.”
Lục Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Triển Nhược Lăng ngọt ngào gọi một tiếng: “Cháu chào cô ạ.”
“Ngoan.” Chung Khi vui vẻ xoa đầu cháu gái, sau đó gọi đồ uống cho cả ba người.
Anh cười nhìn người con gái đang ngồi đối diện: “Triển Nhược Lăng, ngại quá, ngày mốt là tết rồi, vậy mà hôm nay còn làm phiền cậu.”
“Không sao.” Triển Nhược Lăng thầm cười khổ trong lòng. Hôm ấy vừa về đến nhà cô đã cảm thấy hối hận, sáng nay khi nhận điện thoại của anh cô đã muốn mượn lý do từ chối, thế nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nhắm mắt bước liều ra cửa.
Triển Nhược Lăng vô cùng quen thuộc với đất nước Tây Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-nien-luu-anh/2961843/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.