"Vậy nên, nàng có tình ý với ta, đúng không?"
Đây là lần thứ tư hôm nay Ninh Tử Cầm hỏi ta câu này.
"Đúng, thích chàng, thích đến /c_h.ế_t/ đi sống lại."
Đây là lần thứ tư hôm nay ta trả lời câu này của hắn.
Ta sẽ không cảm thấy chán ghét.
Dù hắn hỏi thêm một trăm lần nữa, ta cũng sẽ trả lời.
Sắp vào đông rồi.
Gần đây buổi sáng ta luôn không chịu ra khỏi mền, quá lạnh.
Ninh Tử Cầm kiên trì mỗi ngày gọi ta dậy ăn sáng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Dậy thôi." Hắn ngồi xổm bên giường ta.
Ta chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu.
"Ta lạnh." ta nói.
"Vậy mặc thêm áo sẽ không lạnh nữa." Hắn vừa nói vừa muốn đi lấy quần áo cho ta.
"Chàng đừng động, đừng động, ngồi xổm cho đàng hoàng." ta gọi hắn lại.
Hắn bèn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Ta tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi cao thẳng của hắn.
Chỉ là muốn hôn thôi, không có ý gì khác.
"Nàng làm gì vậy." Hắn sờ sờ mũi, bây giờ đã quen với việc ta thi thoảng hôn hắn.
Lúc đầu còn đỏ mặt trừng mắt nhìn ta.
Tuy rằng bây giờ cũng đỏ mặt.
"Ninh Tử Cầm, ta rất thích chàng." ta nằm sấp trên giường, đầu tựa vào vai chàng.
"Vậy nàng phải luôn thích ta." Hắn có chút cố chấp nói.
"Cả đời này, đều thích chàng." ta nói.
Hôm nay lúc thức dậy, Ninh Tử Cầm đã tan triều về rồi.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-ngoc/3746203/chuong-17.html