Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió lạnh thổi qua khiến từng đốt xương trên thân thể đều cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng hét vọng đến từng ngóc ngách trong phủ. Tất cả người trong phủ đều bị tiếng thét lớn làm giật mình thức dậy. Liễu lão gia khoác vào ngoại sam, nhanh chóng di dời đến nơi có tiếng thét phát ra, gia quyến cùng nô tài trong nhà đều đi phía sau ông. Khi đến nơi, bọn họ mới thật sự thất kinh trước một màn cớ sự ở trước mặt. Giữa sân lớn của Liễu phủ, một bóng dáng đứng cách bọn họ bốn thước, bóng dáng trên thân thể vận một bộ y phục đã rách nát, sờn cũ, nhưng bọn họ nhận ra bộ y phục chính là quan phục của đại thần tứ phẩm trong triều. Da của hắn tái nhợt xanh tím, gương mặt không hề có một tia huyết khí. Tóc xõa dài xơ xác. Nhãn châu trợn trắng nổi lên gân máu. Thân thể cứng đờ, hai tay chĩa thẳng, móng tay thật dài đã chuyển đen. Miệng dính đầy máu, hắn khai khẩu, để lộ cặp răng nanh đáng sợ. Da thịt lở loét, thối rửa khiến cơ thể bốc lên mùi hôi thối tanh tưởi nồng đậm. Đáng sợ nhất chính là hắn không phải là người!
Bọn họ bị dọa sợ, trước mùi hôi tỏa trong không khí, tất cả bọn họ đều không thể chịu đựng, nhanh một chút dùng khăn tay che đi mũi miệng. Mà tên nô tài đã la hét lúc đầu nằm dưới đất, hắn nhìn đến vô cùng thê thảm, hắn chết, trên cổ có vết cắn thật sâu, thi thể đều bị cào đến tứa máu. Bọn họ đều không dám nhìn đến nữa. Liễu Doanh Chí nghĩ một hồi, hắn trước nay đều làm việc thiện, cũng chưa từng đắc tội người nào, lại càng không dám động đến người đã mất. Thứ này không biết là từ nơi nào đến, hà cớ gì lại chạy đến Liễu phủ của hắn, nơi cần đến phải là Lưu phủ của lão Lưu mới đúng nha.
Thời điểm nửa đêm lại xuất hiện quỷ như vậy còn không phải là quá đáng sợ đi. Đám người của Liễu phủ chứng kiến cái chết của tên gia nô kia liền khiếp đảm, từ từ lui về phía sau. Thiên a! Tùng tử chết thê thảm như vậy, bọn họ đều không muốn giống như hắn chết không toàn thây như vậy đâu. Nam nhân nhìn thấy cũng loạn ba phần, bọn họ che chắn phía trước, tuy rằng là nam nhân nhưng cảnh tượng này quá đáng sợ rồi đi! Những tỳ nữ phía sau đều sắc diện tái xanh, rung rẫy ôm chặt người bên cạnh.
"Ng... Ngươi là ai?" Liễu Doanh Chí kiềm nén sợ hãi, lớn tiếng hỏi một câu.
Thứ đó không hề lên tiếng, đáp lại hắn chỉ có tiếng thở mạnh uy lực phát ra.
"Ngươi... Ngươi muốn gì? Liễu phủ của ta không hề đắc tội ngươi!" Liễu Doanh Chí thanh âm đứt quãng, răng đều đã cạ vào nhau.
Thứ đó nhe nanh, khè một tiếng, hắn đưa mắt nhìn đám người của Liễu Doanh Chí. Dụng lực ở chân nhảy lên, thật nhanh lao đến phía trước. Liễu Doanh Chí hét lên một tiếng, song liền cùng đám nô tài phía sau bỏ chạy.
Thứ đó đến khi đã sắp chạm vào Liễu Doanh Chí thì đột nhiên lại bị lực đạo đả kích, văng ra xa ba thước. Liễu Doan Chí trong gang tất thoát khỏi tử mạng, xoay người lại nhìn đến, liền nhìn thấy thân ảnh bạch y chắn phía trước, bên kia Liễu Phiến Hoa, Lưu Thiếu Phong còn có Diêm Hạ Vu đang đi đến. Đám nô tài ban nãy bỏ náo loạn một trận, khi nhìn thấy cứu tinh xuất hiện, bọn họ trong lòng đều phi thường vui mừng, âm thầm cảm tạ trời đất. Liễu Phiến Hoa cùng Lưu Thiếu Phong cũng kinh diễm khi nhìn thấy thứ không phải người cũng không phải ma kia.
"Cha... Cha không sao chứ!?" - "Nhạc phụ đại nhân người không sao chứ?" Liễu Phiến Hoa cùng Lưu Thiếu Phong lo lắng, hướng Liễu Doanh Chí xem xét.
"Ta không sao. Thật may là có Phạm công tử kịp thời giúp đỡ, nếu không ta cũng đã đi diện kiến diêm vương gia rồi!" Liễu Doanh Chí thở phào, vuốt ngực.
"Cha không sao là tốt rồi, nữ nhi thật lo lắng người xảy ra chuyện."Liễu Phiến Hoa lau đi lệ đọng ở khóe mắt.
"Hài tử ngốc." Liễu Doanh Chí xoa đầu của nữ nhi.
Diêm Hạ Vu có phần ngạc nhiên. Ở nơi này còn xuất hiện thứ này? Thật không đúng lúc! Nàng từ khi ra đời đến nay đều luôn luôn ghét bỏ thứ này. Nàng xem thứ này chính là loại hạ đẳng nhất trong giới tử, chỉ biết dùng huyết duy trì cỗ thân thể mục rửa, phi thường ô uế. Nàng kinh tởm chính là cái này loại. Thứ này ở Uông thành của nàng không được hoan nghênh, chỉ là rác rửi, bọn chúng chỉ có một kết cục duy nhất, chết. Nàng vốn dự tính đêm nay sẽ lẻn qua phòng của Tiểu Bạch, hảo hảo cùng Tiểu Bạch đùa giỡn thì lại bị cái này uế thi phá hỏng, nói nàng không tức giận là sai. Diêm Hạ Vu nhếch môi, nâng tay áo che đi mũi cùng miệng, âm thầm quan sát Tiểu Bạch cái biểu hiện.
Tiểu Bạch không chớp mắt, chăm chú nhìn thứ bị nàng đánh ngã ở kia. Thời điểm tại chuồng gà nhận thấy tình hình, nàng liền biết là do thứ này làm. Tiểu Bạch mới cùng phu thê Liễu Phiến Hoa chạy đến nơi này, nhận thức thứ này đang vồ đến Liễu Doanh Chí, Tiểu Bạch liền dụng một chút lực phi thân, một cước liền giáng vào mặt của hắn. thứ đó nhận một cước của nàng liền bị đánh đi, ngã xuống đất, vẫn chưa thể đứng dậy. Thứ này khi xem thư sách nàng đã từng biết qua, thời điểm khi trước vẫn đối chạm nó một lần, chỉ là lần này khác hơn một chút. Tiểu Bạch khoanh tay, đi đến bên cạnh Diêm Hạ Vu. Nàng động thái khiến người của Liễu gia ngạc nhiên, Không phải vị Phạm công tử này có võ công hay sao? Thế nào lại không dẹp loạn? Bọn họ còn nghĩ cái này vị công tử sẽ ra tay giúp bọn họ đánh đi thứ này, thế nào hắn lại đứng qua một bên xem như bản thân đã xong việc a?
"Phạm công tử, ngươi thế nào lại như vậy a? Ngươi võ công cao cường, có thể giúp đỡ lão phu một chút được hay không?" Liễu Doanh Chí khó hiểu, bộ dáng khổ sở thỉnh cầu Tiểu Bạch.
"Phạm công tử, tiểu nữ biết ngươi là người tốt. Tiểu nữ xin người giúp đỡ việc này có được không? Ngươi muốn gì tiểu nữ đều nguyện ý." Liễu Phiến Hoa lên tiếng đỡ lời giúp Liễu Doanh Chí.
"Phải a Phạm công tử. Tại hạ không biết quyền cước, không thể xử lý thứ này. Phạm công tử học thức uyên bác, chắc chắn đã biết qua thứ này phải làm sao trị. Tại hạ xin ngươi giúp đỡ Liễu gia. Làm trâu làm ngựa tại hạ đều nguyện ý!" Lưu Thiếu Phong dõng dạc, đối Tiểu Bạch đặt cái lời hứa.
"Phải a Phạm công tử, xin người giúp Liễu gia đi! Chúng tôi không muốn giống Tùng tử đi!" - "Phải a, phải a!" người làm của Liễu gia đều hướng Tiểu Bạch kêu gào một trận.
Tiểu Bạch không đáp trả bọn họ, chỉ nghiêng đầu nhìn đến Diêm Hạ Vu.
"Thứ này thuộc cai quản của Minh Giới. Dù bọn họ không cầu xin thì chúng ta chức trách phải thu thập hắn. Bản vương không muốn nhìn thấy những thứ này quấy nhiễu trần gian. Đã biết?" nhìn ánh mắt, Diêm Hạ Vu liền biết đối phương muốn gì. Cười một cái, liền nói nhỏ vào tai Tiểu Bạch.
"Được." Tiểu Bạch nhận được đối phương cái đồng ý, mới gật đầu.
"Liễu lão gia, bảo tất cả mọi người lùi về sau năm bước." Tiểu Bạch bước lên phía trước, đối diện với thứ bên kia, không quay đầu, nói với Liễu Doanh Chí.
"A, được! Được! Mọi người mau lùi về sau!" Liễu Doanh Chí vui mừng, lớn tiếng căn dặn.
"Đa tạ Phạm công tử." Liễu Phiến Hoa hướng Tiểu Bạch làm cái lễ, song cùng Lưu Thiếu Phong lui về sau.
Diêm Hạ Vu di dời thân thể về phía sau một chút, khoanh tay, để xem bảo bối của nàng sẽ làm như thế nào đây.
Tên cương thi lúc này đã nâng lên cỗ thân thể đứng dậy, nhìn hắn chính là vô cùng sinh khí, ý định lao đến, gặp kẻ nào liền giết kẻ đó. Khi nhìn thấy Tiểu Bạch ở đối diện đang đi đến lại đột nhiên phi thường sợ hãi. Tên cương thi liên tục nhảy lui về sau, không muốn Tiểu Bạch đến gần hắn. Hắn rống lên từng tiếng ghê rợn, hòng mong muốn Tiểu Bạch dừng lại. Tuy hắn chỉ là một cái xác, nhưng khi người chết có oán khí nặng nề, oán khí tích tụ ở cổ họng mang theo một phần hồn phách vẫn còn lưu lại. Cho nên hắn đích thị là đã chết, nhưng vẫn có thể nhận biết một số thứ. Tiểu Bạch chính là một trong những thứ hắn nhận thức được, hắn có thể nhìn ra Tiểu Bạch chính là Âm Gian cái Bạch Vô Thường! Vô Thường hiện diện, đến Hạn Bạt còn phải dè chừng ba phần, đừng nói chi đến một cương thi nhảy chưa đủ đạo hạnh như hắn.
"Tảo Ti, tốt nhất là theo ta trở về. Đừng để ta ra tay." Tiểu Bạch thanh âm mang ba phần lãnh khí, hướng tên cương thi nhắc nhở.
Tên cương thi vẫn cứ kêu gào, đến Minh Giới cương thi như hắn sẽ không có đường thoát, hắn không muốn!
"Như vậy, đừng trách ta không nương tay." Tiểu Bạch nhướng mày, đanh thép nói một câu.
Tiểu Bạch từ tay áo xuất ra ba mũi quan đinh sắt, ném thẳng về phía Tảo Ti cương thi. Tảo Ti đưa tay đỡ lấy, quan đinh sắt nối theo xích quấn lấy, trói chặt hai tay của Tảo Ti. Một mũi trói chặt hai chân, mũi còn lại vòng qua cổ của hắn. Tiểu Bạch giữ chặt ba sợi xích, dụng lực nhảy ra phía sau Tảo Ti, kéo theo quan đinh sắt. Tảo Ti trên cổ bị dây xích siết chặt, tay chân đều bị trói, khó lòng thoát thân. Quan đinh sắt chạm vào da thịt trở nên nóng đỏ, tựa như thiêu cháy cả thân thể, Tảo Ti đau đớn gào thét. Tiểu Bạch hạ lực đạo, Tảo Ti liền bị trói chặt vào bia đá phía sau. Tiểu Bạch lấy ra thêm một mũi quan đinh sắt, thẳng tay ghim vào mi tâm của Tảo Ti. Hắn vùng vẫy hét lớn, thân thể đều kịch liệt rung rẫy. Tiểu bạch đem xích tròng vào cổ của Tảo Ti quấn thành mười tám vòng, làm ra một cái thủ ấn. Song, lại đọc ra một câu biến chú.
Om Pra Ma Ni Da Ni Soa Ha
Om Pra Ma Ni Da Ni Soa Ha
Om Pra Ma Ni Da Ni Soa Ha...
Tảo Ti nghe Tiểu Bạch niệm chú, đại não đau nhức dữ dội, từ mi tâm hồng huyết tuông ra, nhuốm đỏ cả một mảng. Tay cùng chân dụi thẳng, kịch liệt co giật. Trải qua hai khắc, Tảo Ti nhận thức thân thể ngày một nóng đến phát đau, phát sinh hồng hỏa, bọc lấy cả cỗ thi thể. Tảo Ti nhận thấy bản thân bị lửa vây lấy, loại này hồng hỏa tựa như Địa Ngục Diệm Hỏa, thiêu đốt từng tất từng tất da thịt của hắn. Tảo Ti thống khổ rên rỉ, cho đến khi bị hồng hỏa thiêu đến không còn lại một thứ gì.
Đám người của Liễu phủ lần đầu tiên được đại khai nhãn giới, đối với loại này đạo pháp bọn họ vẫn là cảm thấy thật mới mẻ, kỳ quái cùng kinh sợ. Hồng hỏa cứ thế mà tự nhiên phát sinh thiêu chết cổ cương thi kia, cái vị đó Phạm công tử còn đọc lên câu nói kỳ quái, ngay cả Liễu Doanh Chí đã sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng được nghe qua. Nhìn thấy hình ảnh cổ cương thi như thế nào bị thu thập, trong lòng bọn họ đều phát sinh một chữ "Sợ" Bọn họ sợ bản thân sẽ phải ở trong cái loại đó hồng hỏa dẫy dụa cầu cứu, bọn họ sợ hồng hỏa sẽ đem họ thiêu đến không lưu lại gì như cổ cương thi kia.
Diêm Hạ Vu từ đầu đến cuối đều đem Tiểu Bạch cái động thái tỉ mỉ nhìn qua một lần. Không cảm thấy điều gì khác lạ, cho đến khi đối phương từ miệng phát ra loại đó kinh chú, nàng mới thật sự đại não bị gõ một cái. Nàng nghe đến chỉ nhận thức cái đó là một loại kinh chú nhưng lại không thể hiểu nó cùng không hề biết đến sự tồn tại của nó. Cho đến khi nhìn thấy Tảo Ti bị Điển Ngục Hắc Hỏa Diệm thiêu chết nàng lại một trận đại kinh ngạc. Điển Ngục Hắc Hỏa Diệm từ trước đến nay chỉ có thái tổ mới có thể miễn cưỡng gọi lên một số lần, vậy mà bây giờ chỉ vì một câu chú lại đơn giản như vậy bị gọi đến. Nàng quả thật vẫn chưa đem cái này con người triệt để hiểu rõ.
Tiểu Bạch thu lại quan đinh sắt, lại đi đến bên cỗ thi thể của Tùng tử. Tiểu Bạch hạ thấp thân thể, không nói một lời, thủ đặt lên mi tâm của thi thể, một cái hất tay, Tùng tử cỗ thi thể đều đã nằm trong biển lửa. Tiểu Bạch lấy ra khăn tay, cẩn thẩn đem thủ lau qua một lần rồi mới hướng nơi Diêm Hạ Vu đi đến.
Qua thêm nửa canh giờ, trời cũng sắp hừng đông. Liễu phủ trải qua chuyện kinh động như vậy thì còn có người nào ngủ được, Liễu phủ hôm nay sinh hoạt phi thường sớm. Tiểu Bạch, Diêm Hạ Vu cùng ba người của Liễu Doanh Chí ngồi ở bàn lớn đại sảnh uống trà. Liễu Phiến Hoa nghĩ lại chuyện đã phát sinh vẫn còn khiếp đảm, đưa tay vuốt ngực. Lưu Thiếu Phong đỡ lấy vai của thê tử, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Phạm công tử, thứ lão phu nhiều lời, không biết thứ đó là gì? Thế nào lại đến nháo loạn Liễu phủ chúng ta a?" Liễu Doanh Chí cái nghi hoặc lớn nhất được nói ra.
"Là cương thi." Tiểu Bạch ung dung nâng lên bôi trà, nhấp một ngụm.
"Cương thi?" Liễu Doanh Chí, Liễu Phiến Hoa cùng Lưu Thiếu Phong không hiểu được.
"Cương thi vốn là một loại xác chết. Con người sau khi đã chết vẫn mang theo oán hận, oán khi sẽ tụ lại nơi cổ họng, hồn phách một phần cũng theo nơi đó lưu lại, liền trải một khoảng thời gian mang theo oán khi trở về quấy nhiễu người sống." Diêm Hạ Vu không nhanh không chậm giải đáp.
"Vậy... Vậy thứ đó tại sao lại tìm đến Liễu phủ đây?" Lưu Thiếu Phong có phần gấp gáp.
"Đương nhiên là tìm các người. Cái đó cương thi chính là Liễu lão gia đây đại huynh trưởng." Diêm Hạ Vu chống cằm nhếch môi.
"Đại ca?" Liễu Doanh Chí kinh ngạc.
"Phải." Diêm Hạ Vu gật đầu.
"Cha... Nữ nhi từng nghe đại nương nói, đại bá lúc còn sống cùng người luôn đối đầu. Gia gia trong nhà chính là thương người nhất, đại bá thời điểm đó được gia gia ủy thác trọng trách lại vô ý hủy hoại, đại bá liền như vậy bị gia gia giáo huấn một trận. Gia sản vốn dĩ là của đại bá cũng vì như vậy mà giao lại cho người?" Liễu Phiến Hoa nghi hoặc nhìn Liễu Doanh Chí, Lưu Thiếu Phong ở bên cạnh cũng tò mò.
"Phải... Đại ca lúc còn sống luôn đối đầu với ta. Huynh ấy việc gì cũng giỏi chỉ là quá cố chấp. Huynh ấy chính là bị cái đó cố chấp hại chết. Lần đó gia gia con phi thường tức giận. Ngày hôm đó mọi người đều có mặt, đại ca quỳ trước từ đường bị cha lớn tiếng giáo huấn, còn từ cha nhận một gậy gia pháp, xương sống của huynh ấy cũng vì vậy mà bị phế." Liễu Doanh Chí thở dài, thuật lại chuyện xưa.
"Đến năm ba mươi tuổi, huynh ấy bị người khác hạ độc, liền như vậy mà mất mạng. Khi chết, huynh ấy nhãn châu đều khai lớn, trên mặt còn nổi gân xanh, nhìn đến phi thường đáng sợ. Người hạ độc huynh ấy hôm đó là do ta dẫn về. Hẳn trước khi chết huynh ấy đã nghĩ rằng ta là người ra lệnh hạ độc, cho nên mới phát sinh cớ sự tối qua." Liễu Doanh Chí lắc đầu, nhãn châu đọng lệ.
"Vậy người hạ độc là ai?" Lưu Thiếu Phong nghe câu chuyện của nhạc phụ đại nhân cũng có chút nghi kỵ.
"Hắn là nhi tử của ngũ thẩm, là biểu ca của Hoa nhi. Hắn đố kỵ cha thương yêu ta, lại vô tình nhìn thấy đại ca bệnh nặng không thể rời giường liền ra tay hạ độc, giá họa cho ta. Bây giờ có nói gì đi nữa thì người cũng đã chết, cớ sự không thể vãn hồi." Liễu Doanh Chí đau lòng nhìn nữ nhi.
"Liễu lão gia, chúng ta cũng nên rời đi rồi." Diêm Hạ Vu nghiêm chỉnh cùng Liễu Doanh Chí nói một câu.
"Hai vị thế nào lại không ở lại thêm vài hôm nữa rồi hẳn đi?" Liễu Doanh Chí ngạc nhiên.
"Đạ tạ hảo ý. Chỉ là chúng ta còn sự phải làm, cho nên không thể lưu lại, liền cùng Liễu lão gia nói cáo từ." Diêm Hạ Vu mỉm cười khách sáo.
"Vậy nếu cần giúp đỡ hai vị hãy nói với lão phu, lão phu mang ơn hai vị sẽ suốt đời không quên." Liễu Doanh Chí đối Diêm Hạ Vu làm cái lễ.
"Ân, đa tạ." Diêm Hạ Vu gật đầu, song cùng Tiểu Bạch ly khai.
Phía tây kinh thành, tại một góc đường lưu lại bóng dáng một thân ảnh. Thân ảnh gấp rút, dường như đang đợi người. Phía xa lại có người ở bên này đến gần.
"Bát thúc, ta đợi người đã lâu." hắn chau mày, người này bắt hắn chờ đợi cả một buổi sáng, là đang chỉnh hắn sao?
"Tiểu chất tử a, ngươi đường đường là nam tử hán, bảo ngươi chờ đợi một chút có thể lấy mạng ngươi sao? Nếu là lão phụ của ngươi thì đã không hướng ta rống đâu." nam hán đối người kia trách mắng một câu.
"Hảo hảo, đều không thể lấy mạng ta. Nhưng mà người cũng không cần để ta ở nơi này đợi lâu như vậy đi." hắn sinh khí, miệng liên tục cằn nhằn.
"Phải phải, là người thúc thúc này sai. Có cần ta quỳ xuống hướng ngươi tạ lỗi?" nam hán nhướng mày.
"Không cần, không cần. Ta không dám nhận. Người cũng đừng kéo lão phụ của ta ra dọa ta nữa." hắn đỡ trán, khổ sở lắc đầu.
"Được! Đều không nói đến chuyện này nữa. Ta khó khăn mới đem công vụ vứt đi hết, ngươi gọi ta ra là để ta nghe ngươi lãi nhãi?" nam hán khó hiểu nhìn người kia.
"Đi! Ta dẫn thúc đến một nơi, ta cam đoan thúc đến rồi sẽ không còn muốn trở về nữa đâu." hắn đưa tay choàng qua cổ của nam hán, thanh âm khẳng định.
"Được! Để xem tiểu tử ngươi giở trò gì." nam hán ưỡng ngực cao ngạo nói một tiếng không sợ ngươi.
Nam hán cùng cái đó công tử rời đi, hướng nhắm đến là đường lớn thành đông.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu ra đến ngoại ô kinh thành. Tiểu Bạch trước đó trên đường chạm phải Hồ Ly Khanh vị tỷ tỷ, nàng tỷ tỷ nói đến nàng mẫu thân cấp nàng thật lo lắng, bảo mình đi tìm nàng trở về. Tiểu Bạch nghe đến việc này liền không một chút nề hà đem Hồ Ly Khanh thả vào người của tỷ tỷ nàng. Hồ Ly Khanh bên tai nghe đến bản thân nhất định phải ly khai Tiểu Bạch liền nháo một trận, cuối cùng là bị nàng tỷ tỷ dụng mê hương mà đem đi. Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch đối diện, trước khi rời đi liền nói mấy câu.
"Uông thành công vụ không cần để tâm, bản vương đã có ba tên kia giúp đỡ, sẽ ổn thỏa. Chỉ là tiểu Tầm gần đây thường hay trèo đến giường của bản vương, không ai chải lông cho nó, bây giờ nó thật giống như là một khối bông tròn vậy. Còn nữa, thức ăn của Tế Âm điện trù phòng làm bản vương đã ăn đến phát chán, mùi vị thậm tệ vô cùng, ba người kia nói khẩu vị của bọn họ sau khi nàng rời đi liền bị trù phòng làm cho thất điên bát đảo. Bản vương còn rất nhiều việc muốn hỏi nàng, nàng phải mau trở về!" Diêm Hạ Vu nghiêm mặt đối Tiểu Bạch căn dặn.
"Đã biết." Tiểu Bạch đạm mạc gật đầu.
"Bảo bối ~~ Bản vương muốn nàng mau trở về bồi bản vương thanh tẩy, dùng cơm. Một mình trong Tế Âm điện, bản vương rất nhớ nàng. Hồng... Hồng biểu cũng rất nhớ nàng a ~~ " Diêm Hạ Vu đột nhiên lại đỏ mặt, nắm lấy hai tay của Tiểu Bạch đong đưa qua lại, cong môi, bày ra bộ dáng trẻ con hướng Tiểu Bạch làm nũng.
"Được." Tiểu Bạch lại một lần gật đầu, liền hơi cuối đầu hôn vào trán của nàng.
"Ân."
Diêm Hạ Vu mỉm cười, song ở trên môi Tiểu Bạch hôn một cái, ôn nhu xoa má của đối phương, sau một lúc liền xoay người bước vào truyền tống trận.
- ----Hết chương 25-----
Tác giả: Ta trở lại rồi! Các sen có nhớ ta không? Các sen có thể bật video ở đầu chương để nghe câu chú mà Tiểu Bạch niệm nhá!!
Câu chú mà Tiểu Bạch niệm là Diệt Đinh Nghiệp Đà La Ni của Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Tiểu Bạch

Diêm Hạ Vu

Cương Thi (con này chỉ mang tính minh hoạ, không phải con mà au tả đâu a)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.