Chương trước
Chương sau
"Vương Thượng đại nhân không xong rồi! Vương Thượng đại nhân!"

Diêm Hạ Vu uy nghiêm tọa trên đỉnh nơi cao quý của Tế Âm Điện, nàng vốn đang tra vấn người bên dưới kia, đối phương còn rất cứng rắn, một chút sơ sót cũng đều không biểu hiện ra, khiến nàng khó khăn một hồi mới tìm ra được điểm yếu của đối phương, nhưng đột nhiên lại bị một đạo âm thanh lớn dội đến làm tới nàng nhất thời hoang mang, không biết là kẻ nào lại to gan như vậy đâu!

"Vương Thượng đại nhân, thật không xong!"

Âm thanh dội tới lớn tới mức làm tới Tiểu Hắc còn đang quỳ gối cúi đầu cũng bị dọa giật mình.

Lúc này từ bên ngoài Tôn Hoàng cùng Tôn Hoằng hốt hoảng thật nhanh chạy vào tới đại điện, bọn họ quỳ xuống trước Diêm Hạ Vu, thần sắc kinh hoàng, còn chưa kịp thở thì đã vội vàng lên tiếng nói chuyện.
"Vương Thượng đại nhân, lần này là chuyện lớn rồi!"

"Khốn kiếp! Các ngươi biết được đây là nơi nào, không có lệnh của bản vương, tùy tiện các ngươi muốn tới là tới sao?"

Diêm Hạ Vu tức giận, khó tránh muốn tìm người khác trút giận đây.

"Thuộc hạ biết tội! Nhưng là có cấp sự, chúng thuộc hạ không thể không báo. Bên trong thủy lao phòng giam giữ người kia đã biến mất rồi!"

Tôn Hoàng bị khí thế bức người của Diêm Hạ Vu dọa sợ, tuy rằng hắn là quỷ sai, hiếm có mấy người có thể địch lại hắn, nhưng là ở Diêm Hạ Vu thần thái toát lên dáng vẻ không giận mà uy, làm tới hắn lá gan cũng vô thức rụt lại mấy phân.

"Ngươi nói gì!?" Diêm Hạ Vu bật lên khỏi ghế, ngạc nhiên trừng mắt.

Tôn Hoàng cùng Tôn Hoằng e dè hơi lui lại một chút, cố gắng giữ bình tĩnh song mới dám nói tiếp.
"Hồi Vương Thượng, người kia trong thủy lao phòng đột nhiên thì biến mất rồi. Vừa mới chúng thuộc hạ tuần tra đi ngang qua không lâu, khi quay lại lần nữa thì người không còn thấy đâu, mặt đất phía trên lao phòng còn đọng lại một vũng máu lớn, đạo phù cũng không rõ đã bị hủy khi nào". Tôn Hoằng nói một tràn dài không hề ngắt lời qua, sau khi nói xong hắn cảm thấy như sinh lực dường như bị rút cạn đi một nửa như vậy.

"Chúng thuộc hạ nghĩ đối phương nội lực quả thực không tầm thường, người xương tỳ bà bị xiềng lại thế nhưng còn có thể vận công phá ngục mà thoát được". Tôn Hoàng đôi mắt không dám đối diện ánh mắt của Diêm Hạ Vu, hắn sợ rằng hễ nhìn một cái liền sẽ bị nàng ánh mắt sắc bén kia chém làm ba đoạn, vậy thì thật thảm thương a.

"Hồ đồ!" Diêm Hạ Vu trừng mắt quát lớn một tiếng. Một tiếng này giống như hổ gầm như vậy, vô cùng có uy lực.
Chẳng những Tôn Hoằng cùng Tôn Hoàng, mà bên cạnh đang ở quỳ gối Tiểu Hắc không khỏi run sợ trước sự phẫn nộ của Diêm Hạ Vu, nàng từ khi hai tên quỷ sai kia chạy vào đây liền đã nhìn thấy sắc mặt của Diêm Hạ Vu càng đen thêm một vòng, cho nên nàng một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra, chỉ e sẽ rước họa vào thân.

"Thủy lao phòng xưa này chưa từng có ai trốn thoát được, hơn hết quỷ binh bố trí dày đặc, làm cách nào cũng vô phương. Chỉ là nếu như có kẻ cố ý tới nơi thả người thì... ".

Diêm Hạ Vu suy nghĩ một hồi, đối phương xương tỳ bà bị khóa chặt vào tường, hơn nữa hai bên xương sườn cũng bị xích xỏ xuyên qua, căn bản là không có khả năng vận công phá xích, bên trên cửa lao phòng còn hạ xuống đạo phù phong ấn lại, loại này phù ngoài nàng ra thì không có được mấy người biết cách giải phù. Bây giờ đạo phù dễ dàng bị phá, người kia lại có thể dễ dàng qua mặt lớp lớp quỷ binh mà âm thầm trốn thoát không để lại dấu vết gì, từ những điều này móc nối lại thì rất có khả năng là có người cố ý thả người chạy trốn, mà kẻ này còn biết được cách phá giải đạo phong ấn phù, còn thâm nhập lao phòng tháo xích mà không bị tổn hại gì, lại phải có một nguyên do mới dám to gan đi vào thả người, suy đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một người mà thôi!

"Các ngươi đi, tìm Mạch Khê nói hắn cho bản vương lết lại đây!" Diêm Hạ Vu dường như đã tìm hiểu được mấu chốt của vấn đề, ánh mắt tối sầm lại, hạ thấp giọng hạ lệnh xuống.

"Vương Thượng đại nhân nhưng là Phán Quan đại nhân hắn... ". Tôn Hoàng còn hơi do dự.

"Còn không đi!". Diêm Hạ Vu lại quát thêm một lần.

Khi này Tôn Hoàng cùng Tôn Hoằng sợ mất mật, nhanh chóng quay người chạy biến mất, nơi này nếu như còn ở lại lâu thêm chút nữa thì nói không chừng người bị Vương Thượng đem ra trút giận chính là bọn họ đi!

Tiểu Hắc nghe thấy Tiểu Bạch trốn thoát rồi liền trong lòng cũng khẩn trương lên, nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây, nhưng là Diêm Hạ Vu còn ở, muốn an toàn thoát thân cũng thật khó nói. Cũng may là một đường nàng đều chỉ chú ý tới hai tên quỷ sai kia, nhân lúc Diêm Hạ Vu lơ là, Tiểu Hắc cẩn trọng nhất có thể tẩu thoát khỏi Tế Âm Điện.

Khi Diêm Hạ Vu quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra người vốn phải quỳ ở đây không biết đã biến mất từ khi nào. Thế nhưng, nhìn biểu hiện lúc này của nàng không giống như quá lo lắng người đã trốn đi rồi không thể bắt lại được, ngược lại thì sâu trong mắt của nàng lóe lên một tia tinh quang, khóe môi không tránh được kéo lên một đường đẹp mắt.

Tiểu Bạch sau khi an toàn thoát khỏi địa lao liền một đường chạy thẳng đến Quỷ Môn Quan. Trước đó nàng ở trên đường đã hội ngộ Tiểu Hắc cũng từ hướng Tế Âm Điện chạy ra tới, Tiểu Hắc nói làm nàng đi trước tới Quỷ Môn Quan chờ đợi, nàng trở lại Trấn lâu mang theo Tiểu Du, các nàng sẽ cùng nhau tạm đi nhân gian tránh một thời gian. Các nàng sau khi nói xong liền chọn tách ra hai ngã, sở dĩ làm như vậy bởi vì trong lòng lo ngại nếu như bị phát hiện liền cả hai người đều bị sa lưới, tốt nhất để nàng đi trước dò đường, sau đó Tiểu Hắc mới mang Tiểu Du theo đường đó thuận lợi mà đi qua, làm như vậy có thể khiến quỷ sai khi phát giác sẽ phải phân tán lực lượng, cơ hội chạy thoát càng cao hơn mấy phần.

Vết thương trên người càng lúc càng nghiêm trọng, đau đến tê dại, Tiểu Bạch dường như sắp không còn cảm nhận được cảm giác từ đôi chân nữa rồi, bàn chân bị chông sắt của thủy lao phòng xỏ xuyên qua miệng vết thương vẫn chưa xử lí, còn đang chảy máu. Trên đường đi nàng phải liên tục quay đầu lại quan sát chú ý, đề phòng dưới bàn chân chảy máu lưu lại dấu vết trên đường.

Tới khi Quỷ Môn Quan sừng sững hiện rõ trong tầm mắt, Tiểu Bạch mới dừng lại, quan sát tình hình xung quanh, thấy nơi này vẫn chưa có gì biến đổi thì mới tìm một chỗ kín đáo mà ẩn thân, cũng như có thể nghỉ ngơi một hồi làm vết thương không quá nghiêm trọng thêm. Ánh mắt của nàng cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác, đảo liên tục, cố gắng chờ đợi tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Hắc cùng Tiểu Du.

Thời gian qua đi nửa canh giờ sau, cứ nghĩ rằng bản thân phải chờ đợi đến mức sắp ngất đi thì cuối cùng, Tiểu Hắc bên vai dìu dắt Tiểu Du lặng lẽ chạy tới.

Sắc mặt đối phương xem qua phi thường bất an, trên trán đều là mồ hôi, khi tới trước mặt của nàng, Tiểu Hắc hối hả gấp gáp nói.

"Nhanh, Vương Thượng đại nhân không biết tại sao lại biết được chúng ta kế hoạch rồi, còn không đi liền sẽ không kịp nữa!".

"Quỷ binh kéo đến đây không ít, e rằng chúng ta người nào cũng đang bị thương nhất định không thể chống đỡ được bao lâu!". Tiểu Du mệt mỏi nói từng lời, tuy là đã được chữa trị nhưng vẫn chưa khá lên bao nhiêu.

"Tiểu Bạch, ngươi đem Tiểu Du vượt ải trước, ta ở phía sau đuổi theo!". Tiểu Hắc rất nhanh đưa ra sách lược.

"Theo ngươi đi". Tiểu Bạch ngẫm nghĩ xong mới chịu gật đầu. Có lẽ đây đã là biện pháp tốt nhất rồi. Tiểu Hắc không bị thương miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ một hồi, chỉ cần đánh lạc hướng của Diêm Hạ Vu sau đó đi vào Quỷ Môn Quan thì xem như các nàng đã an toàn.

Các nàng ba người nhanh chạy về hướng Quỷ Môn Quan, mà quỷ sai trấn giữ môn quan nhìn thấy đồng thời nhận ra các nàng, bọn họ trước đó đã thông qua an bài của Mạch Khê, cũng lùi lại hai bước, không có ý định sẽ tiến lên ngăn cản. Quỷ Môn Quan cửa lớn rộng mở, chỉ còn thêm mấy bước nữa các nàng liền có thể tới nhân gian hội ngộ Tiểu Thụy rồi.

"Các vị Vô Thường đại nhân, nhớ bảo trọng!". Một tên quỷ sai lên tiếng nhắc nhở các nàng.

"Đa tạ, các ngươi có lòng!". Tiểu Hắc đáp lại bọn họ một cái gật đầu.

Đúng lúc này toán quỷ binh cũng đã đuổi kịp tới nơi, dẫn đầu chính là Hàn Dự Mạch, trong nháy mắt Diêm Hạ Vu cũng xuất hiện, nàng từ trên không trung đáp xuống trước toán quỷ binh, khí thế bức người, tư thái sẵng sàng cùng các nàng đấu một trận sinh tử.

"Các ngươi nghĩ chạy đi đâu! Biết điều liền cho bản vương quỳ xuống nhận sai, bản vương cũng không muốn cùng các ngươi chơi trò ngươi trốn ta truy nữa!".

Sự xuất hiện đột ngột của Diêm Hạ Vu khiến ba người các nàng có chút không thể lường trước được, nói như vậy trước đó Khâu Chiếu cùng Đàm Lạc Doanh đứng ra cầm chân xem ra là vô dụng rồi.

"Tiểu Bạch, đem Tiểu Du đi mau!".

Tiểu Hắc hét lớn một tiếng, định tiến lên phía trước che chắn cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Du bỏ chạy, nhưng đột nhiên nàng lại bị một lực đạo lớn vô cùng kéo một cái khiến nàng bị kéo ngược vào bên trong Quỷ Môn Quan, đồng thời nhìn thấy Tiểu Du cũng giống như nàng bị kéo vào trong quan ải rồi.

Không ngờ là Tiểu Bạch lại làm như vậy đâu!

Diêm Hạ Vu cùng tất thảy những kẻ có mặt bị hành động đột ngột phát sinh này làm hoang mang, không nghĩ rằng rốt cuộc cũng để thoát hai người. Còn lại chỉ là kẻ thương tích đầy mình nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy. Nếu đã như vậy thì nàng cũng sẽ không nương tay nữa, nhất định phải đem hắn giày vò đến sống không bằng chết mới thôi!

"Các ngươi đứng đó làm gì, cho bản vương đem người bắt giữ!".

Quỷ binh nhận lệnh đồng loạt xông lên, bụi đất bị cuốn lên bay mịt mù khắp một khoảng trời. Tiểu Bạch không chút sợ hãi, ngược lại thế nhưng lại bình tĩnh vô cùng, một bộ dạng không sợ chết mà đối mặt thiên quân vạn mã.

Đợi khi quỷ binh ồ ạt đã tiến gần tới nơi của bản thân, Tiểu Bạch lập tức kết ấn, nhảy lên đánh ra một đạo cực đại khí quang, lớp lớp quỷ binh chỉ trong nháy mắt bị thổi bay hơn một nửa. Cư nhiên quỷ binh phía đối diện vẫn không hề chùn bước, vẫn tiếp tục xông lên như vũ bão. Tiểu Bạch xoay người phóng thích một luồng khí quang chói mắt, địa phương bị khí quang đi qua đột ngột phát nổ tới mức đinh tai nhức óc, không có qua bao lâu, toán quỷ binh kia đã bị Tiểu Bạch càn quét gần hết. Thế nhưng Tiểu Bạch khi này nhìn xem chật vật vô cùng, đôi chân bên dưới run rẩy không ngừng, cuối cùng là đứng không vững nữa mà khụy xuống, vừa rồi nàng phải dùng đến gần như là toàn bộ sức lực mà thi pháp, cộng thêm thân thể bị thương không nhẹ, hai lần vận công này có thể nói là đã lấy hết một nửa sinh mạng của nàng.

"Thế nào, ngươi không phải đánh rất giỏi sao, tại làm sao còn không đứng lên đánh tiếp đi?". Diêm Hạ Vu từ đầu đến cuối chỉ đứng một chỗ quan sát, chưa từng ra tay, khi này nàng nhìn xem đối phương bộ dạng thảm thương như vậy, không khỏi châm chọc vài câu.

Tiểu Bạch cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng nề, tuy nhiên nàng cũng không bị những lời nói mỉa mai kia đả động tới chút nào. Nàng khi này chỉ có một ý niệm duy nhất, phải đánh lạc hướng của Diêm Hạ Vu sau đó chạy nhanh mới là, đợi tới khi nàng hạ quyết tâm, bàn tay chèn ép miệng vết thương đang chảy máu, dùng sức muốn đứng lên thì đột nhiên, từ trong tim của nàng giống như phóng xuất ra một luồng khí nóng truyền đi khắp cơ thể, nóng đến mức khiến nàng cảm thấy như xương cốt bị thiêu đốt như vậy.

Không phải là ngay lúc này đi...

Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, kéo căng thần kinh của nàng, l*иg ngực cảm giác như càng lúc càng bị siết chặt lại khó thở vô cùng, tầm mắt bắt đầu mờ dần mờ dần, tuy nhiên lần này lại không giống những lần khác kia, nàng làn da không bị nứt nẻ, thất khiếu cũng không có chảy máu. Sau khi cơn đau đớn thuyên giảm thì bên dưới đan điền dường như có thật lớn nội lực đang lan tỏa khắp toàn thân kinh mạch. Tiểu Bạch ngay lúc này đây cảm nhận được nội lực của bản thân đang dần mạnh mẽ lên!

Nàng có hơi nghi hoặc, tuy nhiên với tình hình căng thẳng lúc này cũng không có thời gian cho nàng suy nghĩ lung tung mới phải.

Diêm Hạ Vu từ xa nhìn đến dường như cũng đã cảm nhận thấy sự khác biệt của Tiểu Bạch, nàng chau mày lại, đôi tay ôm quyền, biểu hiện có chút nghiêm trọng lên, nào còn bộ dạng cười cợt như trước.

"Tất cả đồng loạt cho bản vương tấn công!". Diêm Hạ Vu phất tay ra lệnh.

Quỷ binh lại lần nữa toàn bộ tấn công như vũ bão. Lần này khí thế lớn hơn rất nhiều, khi đoàn quỷ binh quét qua liền cuốn theo một trận gió lớn thổi tung cây cỏ.

Tiểu Bạch từ tốn đứng thẳng người, không chút sợ hãi cũng không tránh đi. Nàng hơi ngẩn đầu, khi nàng mở mắt ra, đồng tử bên trong lóe lên ánh hào quang sau đó tụ lại thành hình một đóa kim hoa thì một luồng sát khí mạnh không đỡ nổi phóng xuất ra bốn phương tám hướng, khí quang tụ lại một đường giống như lưỡi dao sắt bén càn quét tiến lên, trước mặt toán quỷ binh kia vẫn chưa kịp thủ thế thì trong nháy mắt thân thề đã bị cắt làm hai phần rồi!

Diêm Hạ Vu ngạc nhiên, trông thấy luồng khí quang kia lao tới nàng lập tức tụ khí tạo thành một tấm màn chắn chống đỡ, khí quang dội vào tới màn chắn lực đạo kia quả thực kinh người, Diêm Hạ Vu phải dùng đến năm phần nội lực mới có thể chống đỡ vượt qua được. Ngay lúc này cũng khiến nàng phát hiện ra một điều, điều đó làm nàng kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt.

"Ngươi... ngươi đã ăn Nhϊếp Tâm Đan!?".

Nếu như đối phương không phải đã ăn vào Nhϊếp Tâm Đan kia thì không thể nào nội lực lại có thể trong nháy mắt biến thành cường đại như vậy được! Hắn nhất định là đã trộm ăn Nhϊếp Tâm Đan!

"Thật xin lỗi". Tiểu Bạch không lên tiếng phản bác, nhưng nàng không hề ăn Nhϊếp Tâm Đan như Diêm Hạ Vu đã nói.

Từ lâu thì nàng đã biết ở Minh Giới có một thứ gọi là Nhϊếp Tâm Đan, nghe nói đan dược kia trong tam giới chỉ có duy nhất một viên, mà loại này trân quý cũng chỉ thuộc sở hữu của Diêm Hạ Vu. Diêm Hạ Vu đem tin tức về Nhϊếp Tâm Đan phong tỏa chặt chẽ đến mức chưa từng có ai biết về nó, cũng như nói đến nó. Chỉ là tình cờ trong một lần để bản thân phát hiện ra, lần đó nhìn thấy Diêm Hạ Vu thần thần bí bí hành tung cho nên nàng mới theo dõi nàng, liền cũng để nàng phát giác được nơi cất giấu Nhϊếp Tâm Đan địa phương kia.

Tương truyền Nhϊếp Tâm Đan thần lực vô biên, có thề giúp kẻ ăn vào gia tăng công lực, nội lực sẽ được đẩy lên bậc cao cho dù có là một cái phàm thai đi nữa. Chỉ cần ăn vào đan dược này liền có thể đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng, có thể sánh ngang với Minh Giới chi chủ đã có sẵn ngàn vạn ức kiếp đạo hạnh. Chỉ là chưa có ai kiểm chứng được thực hư câu chuyện.

Tiểu Bạch chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ đi ăn trộm Nhϊếp Tâm Đan kia, quá huyễn hoặc, hơn nữa Nhϊếp Tâm Đan kia chính là thứ dùng để duy trì một phần nội lực của Diêm Hạ Vu, nàng càng không thể nào đi trộm ăn được. Sở dĩ vừa rồi nàng có thể đánh ra khí lực lớn đến như vậy nguyên do ở trước đó bệnh trạng của bản thân tạo thành, chỉ tưởng rằng mỗi lần phát bệnh thì chỉ có khổ sở vô cùng, nhưng khi này lại để nàng ngẫu nhiên phát hiện ra công dụng khác của nó, có thể xem như nàng may mắn đi. Vừa rồi nàng không điều khiển được năng lực của bản thân cho nên ra tay có điểm nghiêm trọng, nhưng là nàng chỉ nghĩ rằng đẩy ngã bọn họ sau đó an toàn rút lui mà thôi, không ngờ sẽ gây ra một trận máu nhuộm đỏ hoàng sa như vậy.

"Xem ngươi chạy đi đâu!".

Diêm Hạ Vu không còn giữ nổi bình tĩnh liền giơ trảo thủ xông lên, hướng về phía Tiểu Bạch mà lao tới.

Tiểu Bạch vừa vặn đón được một chiêu này của nàng, nhanh chóng nhảy lên tránh né.

Diêm Hạ Vu vạch ra một đường sâu xuống nền đất, nàng giơ chân đá lên, đúng lúc bị Tiểu Bạch bắt được cổ chân, Tiểu Bạch xoay người, vận nội lực đem nàng đẩy lùi ra mấy trượng. Diêm Hạ Vu giữ thăng bằng tiếp đất, còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tấn công, thế nhưng vượt khỏi suy nghĩ của nàng, đối phương cư nhiên đi trước một bước.

Tiểu Bạch chân trái vạch ra một đường trên đất, sau đó tung một chưởng, bụi đất khắp nơi bay lên mịt mù, lúc này chẳng còn thấy được gì khác ngoài bụi cát.

Diêm Hạ Vu ra sức che chắn mũi cùng miệng, cho đến khi bụi dần tan đi, đã có thể nhìn rõ trở lại thì người cũng đã sớm không còn ở đó nữa rồi.

-----Hết chương 135-----

Tác giả: xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này....




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.