Chương trước
Chương sau
Tiểu Bạch đi khỏi Phương Tư Điện, bước chân mỗi bước một nhanh hơn, gấp gáp hối hả. Nàng dụng khinh công, dùng vách núi làm điểm tựa, phi thân lên trên mấy tầng phố thị. Sau khi đáp xuống ở cao nhất một tầng, nàng chọn một con đường nhỏ mà đi, lại vượt qua thêm hai con hẻm tối, nàng đạp khí nhảy lên trên mái nhà của bên cạnh ngôi nhà.

Đứng ở nơi cao, ánh nhìn được trải rộng ra vô tận. Mái nhà nối liền liên tiếp nhau kéo dài đến mức khó có thể thấy được điểm kết thúc, từng luồng hồng sắc ảm đạm ánh sáng từ đèn l*иg phản chiếu ra, mỗi một đốm lửa nhỏ giống như lơ lửng ở giữa không trung. Phía xa trong tầm mắt ở nơi đó nguy nga một tòa Tế Âm Điện vững chắc nằm dưới chân núi.

Cũng không biết đã có bao nhiêu lần, bản thân cũng từng giống như lúc này vậy đứng ở nơi cao nhìn về Tế Âm Điện, chỉ khác rằng cảm giác khi ấy cùng hiện tại thì khác nhau một trời một vực mà thôi.
Tiểu Bạch đồng tử hơi giãn ra, tay nắm thành quyền, lúc này đột nhiên dùng chút lực đạp xuống mái nhà, trong nháy mắt cả thân thể đều bay lướt nhanh theo cơn gió lạnh.

Không bao lâu sau, cuối cùng cũng đã đặt chân tới rồi Tế Âm Điện trên mái nhà. Dưới chân nàng địa phương này không sai biệt lắm chính là Diêm Hạ Vu phòng ngủ kia.

Tiểu Bạch tìm một con đường, theo lỗ hỏng nhẹ nhàng mà đi vào bên trong.

Nơi này vẫn yên tĩnh như vậy, Diêm Hạ Vu có lẽ không ở, cũng rất may mắn. Tiểu Bạch biết Diêm Hạ Vu để Ý Chi tán ở nơi nào, trước kia trong một lần bị thương khi nàng nhìn thấy người kia lấy ra tới. Tiểu Bạch không chần chừ nhanh chóng đi tới nơi để Ý Chi tán, khi mở tủ ra, ngoại trừ trang sức mấy thứ này thì nằm ngay ngắn ở phía trong góc chính là Ý Chi tán đây rồi.
Lấy được rồi thứ bản thân cần, Tiểu Bạch cũng không muốn nán lại lâu, liền theo đường lúc nãy mà rời khỏi.

Khi nàng vừa mới phi thân lên mái nhà thì đột nhiên bên khóe mắt lướt qua một hình bóng quen thuộc, Tiểu Bạch giật mình quay lại nhìn, không biết từ khi nào Diêm Hạ Vu đã xuất hiện ở nơi đó rồi!

"Ngươi này quả thực là lớn mật không ai bằng. Bản vương nghĩ rằng ngươi nháo ra nhiều việc như vậy thì đang tìm đường trốn, nhưng lại không ngờ ngươi còn dám chạy tới nơi của bản vương trộm đồ!" Diêm Hạ Vu vòng tay trước ngực, khóe môi hơi cong lên, tư thái thong thả, dường như là nàng đã đứng ở đây từ lâu, chính là cố tình chờ Tiểu Bạch tự đến nạp mạng như vậy.

"Vương Thượng đại nhân, cầu người, làm ta trước đem Tiểu Du cứu tốt, ta thì để người tùy ý xử trí." Tiểu Bạch khi này biết rằng bản thân sẽ trốn không thoát nữa rồi, nàng cũng không nghĩ lại trốn nữa. Chính là bản thân một phút nóng nảy đã liên lụy nhiều người khác, cho nên là cũng đến lúc đối mặt đi thôi!
"Tiện hồn, nói! Ngươi từ bản vương nơi đó trộm thứ gì!?" Diêm Hạ Vu chân mày cau lại, đanh thép quát một câu.

"Thứ lỗi Tiểu Bạch không thể trả cho người."

Tiểu Bạch vừa dứt lời thì đột ngột một đường khí quang sắc bén bay lướt tới, may mắn rằng nàng phản ứng nhanh nhẹn kịp thời cúi đầu xuống mới tránh được một kiếp này. Tiểu Bạch lập tức xoay người dùng khinh công bỏ chạy, biết rõ bản thân đấu không lại nàng, vậy nên chỉ đành trước giữ mạng đem thuốc trở về trước mới là thượng sách.

"Tiện hồn ngươi cho bản vương đứng lại!" Diêm Hạ Vu cũng ở phía sau đuổi theo.

Tiểu Bạch ra sức chạy, người phía sau cũng truy đuổi không ngừng. Cho tới khi các nàng chạy tới bên ngoài thành địa phận Diêm Hạ Vu đánh ra một đạo uy áp lớn, uy chấn mạnh mẽ tới mức thổi bay nhiều thân cây lớn. Tiểu Bạch trong một giây sơ suất chỉ lo chạy không nghĩ tới phòng thủ cũng đã bị uy chấn đánh trúng khiến nàng mất lực lao về phía trước rồi rơi xuống đất.

Này uy chấn cũng thực không tầm thường, Diêm Hạ Vu thời điểm đánh ra khi còn cố ý thêm vào ám khí có thể gây sát thương. Lần này Tiểu Bạch trúng phải một chiêu không tránh khỏi phải ói ra ngụm máu.

Diêm Hạ Vu nghĩ rằng tàn cục đã định, nhìn thấy người kia đã rơi xuống, nàng cũng nhanh đáp xuống gần đó, nhưng là làm tới nàng không ngờ được người này lại cứng đầu như vậy! Hắn chống tay xuống đất, chậm rãi nâng cả cơ thể đứng lên, từ tốn xoay lại đối mặt với nàng. Nàng nhìn thấy được người dưới cằm bị máu tô thành một mạt sắc đỏ tươi, thập phần quỷ dị.

"Còn có nghĩ chạy!?" Diêm Hạ Vu căm giận nghiến chặt răng.

Chỉ thấy Tiểu Bạch im lặng một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng lắc đầu. "Vương Thượng đại nhân, thuộc hạ không nghĩ lộng bị thương người. Nên là thả ta đi thôi."

Diêm Hạ Vu hiếm có khi nhướng mày một lần, của đối phương thái độ này khiến nàng không hiểu nổi. Hắn trước đó vẫn một mực muốn bỏ chạy, muốn trốn khỏi nàng, còn rất lo lắng rằng sẽ bị nàng theo kịp, cư nhiên chỉ vừa mới chớp mắt một cái thì thái độ trước đó liền biến thành dũng cảm đối mặt, không chút nào sợ hãi này. Nàng thực thắc mắc, cũng không biết hắn làm sao có thể đổi sắc mặt nhanh như vậy đây? Xem hắn câu nói kia, nặng nề cảnh cáo tính hiệu, phải không hắn nghĩ bản thân có thể thật sự đánh bị thương nàng đây?

Hắn cũng thực đánh giá bản thân quá cao rồi!

"Thú vị! Thực thú vị, bản vương còn muốn xem ngươi sẽ như thế nào lộng bị thương bản vương đây!"

Còn chưa đợi nàng nói xong câu nói, Tiểu Bạch ở đối diện kia trong nháy mắt đã lao tới đây rồi, chân đạp trong không khí xoay người nhảy lên cao, một cước nhắm thẳng xuống Diêm Hạ Vu đang đứng nơi này. Diêm Hạ Du chỉ trong một phút chốc nhận thức tình hình khi lập tức thoái lui về phía sau, một cước này của Tiểu Bạch vừa vặn lướt qua trước mặt của nàng đáp thẳng xuống nền đất mà nàng mới đứng đây thôi. Một tiếng nổ vang xa mấy dặm, khói bụi bay lên mịt mù trắng xóa, xung chấn truyền ra làm nổi lên một trận gió lớn thổi bay cỏ cây dưới chân cuốn lên mấy thước.

Diêm Hạ Vu cũng không chút chần chừ, lập tức đánh ra một chưởng đáp lại đối phương, một chưởng này đánh tới trên đường đi đột ngột sinh ra biến hóa, thế nhưng năm đầu ngón tay co lại, một tia hàn quang sắc bén lóe lên, nhanh tới không kịp nhìn bàn tay đó của nàng thì đã được một bộ chỉ giáp bao bọc lên.

Tiểu Bạch trong ánh mắt vừa hiện ra hình ảnh cũng liền đưa tay ra đỡ, trảo thủ cắm vào nàng trên cánh tay, hướng xuống kéo ra một đường máu dài. Tiểu Bạch cau mày nhịn đau nâng chân đá rớt cánh tay của Diêm Hạ Vu.

Diêm Hạ Vu tay còn lại khi này rất nhanh bắt lấy được Tiểu Bạch cổ chân, nhưng đột nhiên lại bị Tiểu Bạch tay bắt lấy cổ tay của nàng, nhảy lên xoay người một vòng đẩy rớt tay đó của nàng.

Lúc này Tiểu Bạch đột nhiên ở trong làn khói bụi thì giống như biến mất vô tung vô ảnh. Diêm Hạ Vu bất ngờ nhìn không thấy người, nàng liên tục quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn là không thấy. Tâm thế đề phòng của nàng càng nâng cao một bậc, nàng đảo mắt quan sát xung quanh, hòng để tránh được nếu như bị tấn công bất ngờ.

Khi ánh nhìn của nàng hướng đến vùng đen tối phía trước thì cư nhiên bên tai vang lên một tiếng động thanh thúy, tựa như tiếng chuông ngân, âm thanh vang vọng trong màn đêm!

Diêm Hạ Vu có chút không dám tin định quay đầu lại nhìn xem, ánh mắt của nàng ngay lúc này đột nhiên hơi trừng lớn, từ bên vai trái của nàng Tiểu Bạch thật nhanh bay lướt ngang qua. Thời khắc mặt đối mặt cùng nhau, nàng nhìn thấy ánh mắt của đối phương lạnh lẽo thâm trầm, con ngươi co rút lại, đồng tử bên trong nhưng lóe lên một tia sáng liền biến thành một đóa huyết liên kim hoa nở rộ.

Diêm Hạ Vu trong nháy mắt đứng ngây người, nhưng sau đó lập tức nhắm mắt lại. Đến khi nàng mở mắt ra thì khung cảnh trước mắt thế mà lại biến thành một nơi hoàn toàn xa lạ! Khắp nơi chỉ là một màu đen, quanh thân nàng là từng đạo khói hồng bay lững lờ, tầm mắt hư ảo lại không có ánh sáng khiến nàng khó có thể phân biệt được phương hướng, nàng rất nhanh cảnh giác cao độ!

Đầu vai vụt qua một tia lạnh lẽo, Tiểu Bạch chớp mắt từ trong làn khói xuất hiện, xuất chiêu đánh tới Diêm Hạ Vu, nhưng không ngờ là Diêm Hạ Vu phản ứng cực nhanh nhạy đỡ được cũng đồng thời ra tay đánh trả, chỉ trong phút chốc đánh qua mấy chiêu Tiểu Bạch lại biến mất.

Diêm Hạ Vu muốn đuổi theo nhưng lại bị làn khói bên dưới cản lại bước chân.

Một hồi sau Tiểu Bạch lại đột ngột xuất hiện từ vị trí trên đầu của Diêm Hạ Vu, lần này lại xoay người tung một cước, Diêm Hạ Vu vẫn là vững vàng ngã người về sau, đá chân lên tiếp được một chiêu này. Diêm Hạ Vu thật nhanh đưa tay muốn bắt lấy người kia nhưng tay của nàng chỉ với tới một khoảng không, Tiểu Bạch lại biến mất.

"Tiện hồn, ngươi nghĩ ngươi này trò trẻ con lừa được bản vương sao!?"

"Ngươi cái này lại làm quỷ nhát gan sao? Giỏi lắm cút ra đây!"

Diêm Hạ Vu tới lúc này thực đã nhìn không nổi của đối phương này đó tiểu xảo liền lớn tiếng quát nạt. Nàng nghĩ rằng hắn dám nháo ra nhiều chuyện tày trời như vậy thì lá gan cũng thực lớn hơn trời, nhưng đến hiện tại nàng mới biết, hắn thì ra cũng chỉ là một cái nhát gan quỷ mà thôi.

Khi Diêm Hạ Vu vừa dứt lời, từ trong làn khói Tiểu Bạch lại xuất hiện phía sau lưng của Diêm Hạ Vu, lần này nàng đánh ra một quyền, đúng lúc Diêm Hạ Vu xoay người lại, nàng đưa tay chặn ngay trước ngực, một quyền này đánh tới trên lòng bàn tay của nàng bị nàng bắt được rồi.

Diêm Hạ Vu giơ chân đá một cái hướng lên trên, Tiểu Bạch nhanh chóng lộn một vòng ra phía sau của Diêm Hạ Vu, một cước của Diêm Hạ Vu vì vậy cũng đá vào không khí. Tiểu Bạch lại đánh ra một chưởng, Diêm Hạ Vu nghiêng người tránh được thì lập tức xoay người lại tung ra một trảo thủ. Tiểu Bạch dùng một chưởng đánh lệch đi tay của đối phương, sau đó lại xuất thêm một quyền, Diêm Hạ Vu rất nhanh đỡ lấy đồng thời cũng ra một chưởng, Tiểu Bạch trong nháy mắt đỡ được một chiêu này, đúng lúc này liền xuất ra một trảo thủ nhắm tới Diêm Hạ Vu trước ngực nơi này, nhưng là đột nhiên Diêm Hạ Vu không phản ứng kịp dường như đã không thể tiếp được một chiêu này.

"Nguy!"

Khi Diêm Hạ Vu nghĩ bản thân lần này gặp đại nạn khó tránh khỏi thì đột nhiên trảo thủ sắp chạm tới ngực của nàng khựng lại. Nàng nhìn thấy con ngươi của người trước mặt hơi co rút lại, diện sắc có phần hoang mang. Chỉ trong nháy mắt đó Diêm Hạ Vu chạy nhanh bắt lấy cổ tay của Tiểu Bạch, nàng hướng tới đối phương trước ngực đánh ra một chưởng, một chiêu này đem Tiểu Bạch đẩy lùi mấy bước, lảo đảo nghiên ngả.

Diêm Hạ Vu phẫn nộ cắn môi dưới, nàng xoay người, một luồng uy áp phóng ra theo đó là ngàn vạn tia ánh sáng sắc nhọn giống như lưỡi kiếm toàn bộ đều phóng thẳng về hướng của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nhìn vạn vạn ám khí nhanh kinh người lao tới liền lập tức vận nội công, tế ra ảnh quang tụ thành một cái tấm màn chắn tới chống đỡ.

Thật vất vả lắm lúc sau cuối cùng một tia ám khí cũng bị nàng đỡ được, vừa mới thu tay khi nàng ngẩn đầu lên, trong tầm mắt chỉ kịp ánh lên một cái tử sắc vải lụa thì làm nàng cảm giác được dưới cằm bị thứ gì đó chạm vào, trong khi chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì lực đạo kinh người ở dưới cằm của nàng mạnh mẽ không chịu nổi mà phóng thẳng lên cao. Sau đó nàng chỉ thấy trời đất bỗng nhiên xoay đảo điên cuồng, mọi thứ trước mắt trở nên méo mó kỳ dị, trong đầu giống như bị kẻ nào gõ mấy chục gậy, đau nhức muốn mạng.

Cuối cùng thì hình ảnh trước mắt kia đột nhiên lại đứng yên không còn biến đổi nữa, hai bên nhĩ thính truyền tới một trận tiếng rít gào làm tới nàng nhức nhối dữ dội. Trong tầm mắt mọi thứ dần dần bị một mảng đỏ như máu phủ lên, đều mờ mờ ảo ảo.

Diêm Hạ Vu khi này mới hài lòng đi tới gần bên cạnh người đang nằm dưới đất kia. Xem hắn chật vật khó nói hết trong một lời, ra là vừa rồi khi Tiểu Bạch đỡ được một đạo ám khí cuối cùng thì còn không có chú ý tới Diêm Hạ Vu cũng theo đó mà xuất chiêu tiếp đón, nàng dùng năm phần công lực dồn sức vào chân, đợi khi Tiểu Bạch vừa ngẩn đầu lên liền từ dưới lên đá thẳng vào cằm của đối phương. Người bị lực chân của nàng nhấc lên sau đó bay ra ở trong không trung lộn ngược hai vòng mới rơi xuống, sau đó ở trên đất lăn ra mấy trượng.

Nàng nhìn đối phương có điểm trong lòng được như ý nguyện. đối phương rơi xuống lăn lộn khi dường như trên đầu bị đập vào đá nhọn lúc này một bên mặt bị máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ, bạch y trên người cũng đều bị máu cùng bụi đất làm bẩn thỉu khó coi, còn có mấy chỗ bị cạ tới mức rách rưới. Theo nàng nghĩ với lực đạo này của nàng thì hẳn là đối phương xương hàm kia cũng đã bị đá tới vỡ thành nhiều mảnh rồi đi, chỉ sợ rằng hắn động cũng động không được nữa rồi! Xem ra bản thân thực có chút quá tay phải không đây?

Tiểu Bạch dường như không còn cảm nhận được khớp dưới hàm của nàng nữa rồi, trong mắt này nếu không phải màu đỏ thì còn lại chỉ là màu đen. Nàng biết, Diêm Hạ Vu một chiêu này quả thực là không mang theo một chút tình cảm nào mà đánh ra tới, thế nhưng là, trong lòng lúc này không hiểu sao cư nhiên lại cảm thấy một tia nhỏ nhoi vui vẻ đây!

Rõ ràng bản thân một trảo đó có thể đánh trúng được đối phương, có thể đảo ngược tình thế, chiếm lấy ưu thế. Nhưng tới cuối cùng vẫn là không thể xuống tay, cũng không có gan xuống tay....

Tiểu Bạch không ngăn được mà hơi hé môi mỉm cười, chỉ là này nụ cười nhìn vào trong mắt Diêm Hạ Vu có chút méo mó cực kỳ, xông lên một điểm thực kỳ quái ác cảm, khiến nàng bất giác lại rùng mình một trận.

"Ngươi cười cái gì!?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc, đá vào Tiểu Bạch trên thân lạnh lùng hỏi.

Tiểu Bạch con ngươi chậm chạp chuyển động, từng chút từng chút một nhìn về Diêm Hạ Vu nơi này, từ đầu đến cuối vẫn không phát ra một tiếng động nào.

Diêm Hạ Vu nhất thời ngây người, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nàng đảo mắt nhìn đi nơi khác cũng không dám nhìn vào mắt của đối phương nữa. Cũng không rõ vì sao nàng cảm thấy ánh mắt này giống như xuyên thẳng vào nàng trong tâm như vậy, dùng một lực vô hình siết chặt lấy tim của nàng khiến nó day dứt khó chịu vô cùng.

Ánh mắt và nụ cười của đối phương giống như mang theo hàng ngàn hàng vạn kim châm, từng cái từng cái không chút thương xót mà châm vào nàng l*иg ngực.

Đối phương càng là cười, càng là nhìn, nàng càng cảm thấy tức giận!

"Này tình trạng do ngươi bản thân tự mình chuốc lấy, cũng đừng trách bản vương nhẫn tâm." Diêm Hạ Vu ánh mắt lạnh xuống, giọng nói khiến người khác nghe vào lạnh sống lưng.

Diêm Hạ Vu niệm chú tế ra đạo kim sắc lấp lánh sợi tơ lụa, sợi dây lao thẳng về phía Tiểu Bạch đang khó khăn dưới đất đem người trói lại.

Trong nháy mắt Tiểu Bạch hai tay cùng thân thể bị trói chặt, sợi dây càng lúc càng siết chặt hơn, một cơn dữ dội đau đớn truyền tới đại não, Tiểu Bạch lúc này thì đã không thể chịu nổi nữa liền khó cản được rêи ɾỉ mấy tiếng, bởi vì xương hàm kia của nàng bị đánh gãy rồi, muốn la cũng không thể la nữa.

"Tiện hồn! Ngươi làm bản vương ném mặt mũi, còn trộm của bản vương đồ vật, bản vương hôm nay khiến ngươi phải cho ta ném mặt mũi cùng tự tôn!" Diêm Hạ Vu hung thần ác sát nhìn người đang chật vật lăn lộn kia trong ánh mắt không có điểm tình ý nào.

"Ngươi năm lần bảy lượt ở bản vương trước mắt gian trá lại hỗn xược, xem bản vương lần này có không lại đùa chết ngươi!"

Diêm Hạ Vu nâng cao tay trái, lắc lên dây chuông được đeo vào cổ tay của nàng, tiếng đinh đinh đang đang vang xa ngàn dặm, giống như dội vào sơn dã, đinh tai nhức óc. Không lâu sau đó từ phía xa lao vụt tới một cái to lớn hình hài, dưới ánh sáng ảm đạm thân thể của nó toát lên rực rỡ hào quang, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm trời long đất lở, dường như mặt đất cũng bị này một tiếng gầm làm lung lay như vậy!

Thì ra Diêm Hạ Vu hành động kia chính là gọi Tiểu Tầm đến!

-----Hết Chương 132-----

Tác giả: ngày này rồi cũng tới....



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.