17 
Lúc ta trở về phủ Thái phó thì sắc trời đã tối hẳn. 
Ca ca đứng ở cửa chờ ta, vừa thấy ta xuống xe đã vội vàng bước tới đón: "Chiêu Chiêu!" 
Giữa mày huynh ấy là vẻ nghiêm túc khó gặp, ta sửng sốt giây lát liền hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy ca ca?" 
Đi vào phòng trong huynh ấy mới giải thích với ta: 
"Mấy hôm trước mười ba quận của Bạch Hạc Đình cách Kinh thành tám trăm dặm về phía Tây trút mưa lớn liên tục, nước sông tràn bờ phá tan đê đập, lũ cuốn vào thành khiến dân chúng vùng Bạch Hạc Đình sống trong cảnh lầm than, cuộc sống đói khổ mà giặc cỏ còn ngang nhiên hoành hành." 
"Trước đây ở Bạch Hạc Đình đã có phản tặc ẩn núp sẵn, bây giờ bọn họ nhân cơ hội này trà trộn vào đám giặc cỏ rồi lặng lẽ dẫn người tới Kinh thành." 
Ta bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên lúc sáng đồng liêu của huynh sốt ruột tới tìm huynh gấp là vì chuyện nào sao?" 
"Ừ, sắp tới Kinh thành sẽ không yên ổn, muốn ra vào cửa thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, Chiêu Chiêu nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ nhé." 
Huynh ấy hơi khựng lại rồi mới nói tiếp: 
"Tạ Trọng Lâu là tướng quân nên cũng sẽ dẫn binh tuần tra Kinh thành. Nếu gặp hắn thì ta sẽ hỏi thăm vài câu." 
Nửa tháng sau ta không ra phủ nữa, nhưng vẫn từ mấy câu chuyện mà đám người hầu nói chuyện phiếm với nhau đoán ra bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm của Kinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hoa-vun-vo/2856985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.