Chương trước
Chương sau
Cai ngục sức lực lớn đến kinh người, cánh tay như thép banh chặt gậy gỗ. Chân Gia Ninh tàn nhẫn bị bẻ ra.
Nàng đầu đầy mồ hôi, gân xanh trên trán cũng vì đau đớn mà nổi lên rõ ràng.
Xung quanh yên tĩnh lặng thinh, chỉ có tiếng cai ngục rống lên cùng tiếng rên rỉ đau đớn của nàng.
Gậy gỗ càng ngày càng ép chặt, chân nàng đã gần như sắp bị bẻ gãy.
Đột nhiên, tai nàng dường như nghe thấy âm thanh 'răng rắc' của tiếng xương vỡ vụn. Đau đớn đến thấu xương lan truyền đến đại não, nàng không nhịn được nữa mà kêu lên.
" Aaa.....!!."
Cai ngục lập tức dừng tay, nhìn xuống cổ chân trái đã bị bẻ gãy của nữ nhân. Cổ chân đã vỡ vụn, bàn chân lệch về một bên hình dáng cực kỳ kì dị. Hắn vội quay đầu dò xét sắc mặt hoàng đế, thấy người kia không có ra lệnh tiếp tục, liền hiểu ý rút ra gậy gỗ lui về sau.
Gia Ninh mền oặt ngã người về phía sau, lồng ngực thở gấp mà phập phồng. Đau đớn ở chân như lan truyền khắp cơ thể, đau đến thấu xương thấu tủy, thậm chí giác quan còn tê liệt đến không còn cảm giác nữa.
Tần Duật âm u nhìn nữ nhân đã tơi tả đến thê thảm, bàn tay đặt trên vành ỷ thượng vô thức mà siết chặt lại.
Vẫn còn ương ngạnh đến như vậy?!
Hắn dần dần mất kiên nhẫn, liếc nhìn bàn chân buông thõng lệch hẳn về một phía kia, ánh mắt vô thức mà nheo lại, lồng ngực bỗng nghẹn thắt.
" Cũng khá khen cho hoàng hậu, cứng đầu cứng cổ đến như thế!"
Gia Ninh nhắm nghiền mắt, không một chút phản ứng, bên tai chẳng còn nghe rõ thứ gì nữa.
" Lôi ra!"
Nam nhân cao giọng, thị vệ bên dưới liền lập tức cúi đầu nhận mệnh.
Khoé mắt nàng khẽ giật giật, không biết hắn còn muốn bày thêm trò gì nữa, nhưng nàng cũng mặc kệ, không còn hơi sức để ý nữa. Cho đến lúc nghe thấy giọng nói nữ nhân quen thuộc gọi bên tai, nàng mới không giả trang bình tĩnh được nữa mà mở mắt.
" Nương nương...!!"
Tiểu Lan cả người bị thị vệ ép quỳ xuống nền đất, mắt thấy Gia Ninh thê thảm bị trói chặt ở trên ghế, cổ chân bị bẻ gãy thành hình dạng kì dị đáng sợ, liền không nhịn được mà rơi nước mắt.
Gia Ninh nhìn tiểu Lan quỳ ở bên cạnh, lại thấy nụ cười tàn bạo đầy ẩn ý của nam nhân kia, trong lòng như có như không dâng lên bất an.
" Ngươi muốn làm gì?!"
Tần Duật cười nhạt, hắn không tin không có cách nào trị được nàng:
" Bắt đầu đi!"
" Vâng!"
Thượng phương lệnh cúi đầu, liền cho người bắt đầu dụng hình.

Cai ngục từ một bên lấy ra nẹp gỗ, nhanh chóng gài từng ngón tay nhỏ bé của tiểu Lan vào trong. Cô nương mặc dù đã sợ hãi đến hai tay run lẩy bẩy, nhưng lại không dám phản kháng.
Lúc này, thượng phương lệnh lại đi đến trước mặt tiểu Lan, một lần nữa hỏi:
" Là hoàng hậu hãm hại hoàng quý phi, có đúng hay không?!"
Giọng điệu ông ta cực kỳ dữ dằn, doạ đến tiểu cô nương hai mắt cũng đẫm nước.
" Hoàng hậu nương nương hoàn toàn vô tội! Là Hoàng quý phi đổ oan cho nàng!!"
Tiểu Lan mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường minh oan cho nàng.
Thượng phương lệnh nghe tiểu Lan nhắc đến hoàng quý phi, trong lòng liền hoảng mà tức giận quát lên:
" Hàm hồ!"
Dứt lời, liền cho cai ngục bắt đầu dụng hình. Sau đó lại không nhịn được mà lén liếc về phía sau dò xét.
Mấy ngày hôm nay Hoàng quý phi xảy ra chuyện, ai cũng biết hoàng thượng đã tức giận đến mức nào. Giờ phút này ba từ hoàng quý phi thật sự quá nhạy cảm, chẳng may để hoàng đế nghe thấy rồi nổi giận, giận chó đánh mèo thì thật là không được.
Thượng phương lệnh nạt nộ một câu, cả người tiểu Lan đều giật nảy, hai tay bàn tay đều run lẩy bẩy.
" Làm đi!"
Thượng phương lệnh hạ một câu, cai ngục liền lập tức nắm lấy sợi dây ở hai đầu kẹp gỗ. Hắn ta vừa kéo chặt, tiểu Lan liền hét lên chói tai:
" Aaaaa!!!!"
" Tiểu Lan...!!!!"
Tiếng hét của tiểu Lan cực kỳ lớn, giống như giáng búa đánh mạnh vào lồng ngực nàng.
Tiểu Lan hai bàn tay nhỏ bé đều bị ép giơ lên cao, mỗi một ngón tay đều bị nẹp gỗ kẹp chặt lấy, da thịt thoáng chốc đã sắp sửa nứt toác.
" Hoàng thượng! Tiểu Lan chẳng hề liên người tới chuyện này, ngươi vì cái gì lại muốn ép cung nàng!"
Gia Ninh bị tiếng kêu của tiểu Lan doạ hoàng, liền phẫn nộ kêu lên. Tần Duật nghe thấy giọng nàng, liền câu lên khoé môi:
" Nếu như hoàng hậu đau lòng nàng ta, chỉ cần nhận tội là được rồi. Trẫm cũng không phải bạo quân, cũng không có sở thích hành hạ người khác!"
Gia Ninh căm phẫn nhìn hắn. Nàng hoàn toàn trong sạch, là Doãn Túc Thư giá hoạ cho nàng, hắn lại chỉ tin lời một phía, một mực ép nàng nhận thứ tội lỗi vốn chẳng thuộc về mình. Tần Duật cả đời anh minh, nhưng lại mù quáng bị một nữ nhân lừa gạt, nàng thật sự không biết nên thương hại hay hận hắn mới phải.
Tiếng khóc đau đớn của tiểu Lan từng tiếng từng tiếng rõ ràng lọt vào tai Gia Ninh, lòng nàng cũng nóng như lửa đốt. Tiểu Lan đi theo nàng bao nhiêu năm, có bao nhiêu thân thuộc liền không phải bàn đến. Nàng đương nhiên không thể nhẫn tâm nhìn tiểu cô nương vô tội vì nàng mà chịu đựng tra tấn. Nhưng cái tội lần này, là tội giết con vua, không phải tội nhỏ. Nếu nàng cứ thế nhận tội, toàn Lục Gia cũng chẳng thể tránh khỏi.
Gia Ninh hai mắt đã đỏ rực nhìn tiểu Lan. Tiểu cô nương đã đau đớn đến gương mặt vặn vẹo, nhưng cố tình lại đè ép đi tiếng kêu, không muốn khiến nàng phải đau lòng.
Cai ngục siết chặt dây vải, đầu ngón tay tiểu Lan đều đã tím đen sưng lớn. Hắn nghiến răng, một phát siết mạnh hơn, đầu ngón tay nữ nhân liền nứt toác phụt máu, da thịt nát bét hỗn độn.

" Aaaaa!!!"
Tiểu Lan rốt cuộc không nhịn được nữa kêu lên thành tiếng, đau đớn quá mức khiến nàng không chịu nổi, liên tục lắc đầu muốn tránh đi. Gia Ninh bị cảnh máu thịt kích động, cả người chống cự muốn thoát khỏi dây thừng.
" Mau dừng lại! Các ngươi mau dừng lại!!"
Nàng điên cuồng hét lớn, cai ngục lại làm như không nghe, càng ngày càng ra sức.
Gia Ninh thật sự không chịu nổi nữa, suy nghĩ băn khoăn trong lòng toàn bộ đều chẳng còn nữa, lập tức hướng nam nhân trên cao mà hét lên:
" Ta nhận tội!! Ta nhận tội!! Mau thả nàng ra!!"
Nghe thấy giọng nàng, tiểu Lan liền khóc nấc lên, liên tục lắc đầu hướng nàng mà nói:
" Tiểu thư! Không được!! Người mặc kệ nô tỳ!!"
Gia Ninh bỏ qua khẩn cầu của tiểu Lan, vẫn kiên định nhắc lại:
" Ta nhận tội! Mau thả nàng ra!!"
Nàng vừa dứt lời, Tần Duật liền câu khoé môi, phất tay cho cai ngục dừng lại.
Nẹp gỗ vừa gỡ ra khỏi tay tiểu Lan, máu tươi liền cứ thế trào ra không ngừng.
Cai ngục đi ra phía sau cởi trói cho Gia Ninh xong, nàng liền lập tức đi tới bên tiểu Lan, lại quên mất một chân đã gãy, vừa đứng dậy liền ngã gục xuống.
" Tiểu thư!!"
Gia Ninh cắn môi, mặc kệ đau đớn cố lê người tới gần tiểu Lan, hai mắt đỏ hoe mà nhìn bàn tay đã máu thịt lẫn lộn.
" Tiểu Lan!! Ta có lỗi với muội...!"
Tiểu Lan rơi nước mắt, vô cùng đau lòng mà lắc đầu.
Tần Duật ngồi trên cao cụp mắt nhìn hai người chủ tớ thê thảm quỳ dưới đất. Nàng rốt cuộc cũng nhận tội, hắn cuối cùng cũng ép nàng phải cúi đầu, nhưng trong lòng lại chẳng có chút thoả mãn như vốn tưởng, thậm chí lúc nghe nàng nhận tội, hắn còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hoàng đế đột nhiên phát giận, bật người đứng dậy, nhìn Thượng phương lệnh nghiến răng nói:
" Hoàng hậu đã nhận tội, lập tức nhốt lại vào đại lao chờ ngày xét xử!"
Dứt lời, liền xoay người toan rời đi, sau đó lại đột ngột dừng bước chân ngoảnh đầu lại:
" Không cho phép thái y tới chữa trị!"
Nói rồi, mới đùng đùng giận dữ rời đi. Thượng phương lệnh có chút ngạc nhiên, khẽ liếc nữ nhân đang quỳ ở dưới đài.
Chân bị gãy như thế, không chữa trị thì làm thế nào đây.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.