Tần Duật cực kỳ căm ghét bộ dáng bất cần của nàng. Nàng luôn miệng cầu hắn trách phạt, chỉ cần trách phạt là xong sao?!
" Rốt cuộc vì sao lại cướp đoạt túi thơm?!"
Hắn phẫn nộ quát, căn bản không tin cái lí do chỉ vì vừa mắt mà cướp đồ của nàng.
Gia Ninh mệt mỏi nhắm mắt. Chỉ trong một ngày, một người lại một người tìm tới tra khảo nàng, nàng thật sự mệt mỏi rồi, không còn tâm trí muốn cùng hắn đôi co thêm nữa.
" Thần thiếp là vì đố kỵ với Doãn quý phi nên mới làm như thế! Như vậy được rồi chứ?!"
Hắn phạt nàng cũng được, đánh nàng cũng được. Nàng chỉ cần hắn mau chóng kết thúc, buông tha cho nàng là được.
Tần Duật lửa giận càng giống như đổ dầu vào lửa, gân xanh trên trán vì kìm nén mà nổi lên dữ tợn.
" Ta hỏi lại một lần nữa! Vì sao lại cướp đi túi thơm?!"
Cơ thể mệt mỏi, còn bị hắn đè chặt đau đớn, hết lần này đến lần khác ép hỏi, Gia Ninh cũng chịu không nổi nữa. Tức giận bộc phát mà lớn tiếng:
" Ta vì đố kỵ mà muốn dạy dỗ nàng ta một bài học! Như vậy còn chưa đủ sao?!!"
Nàng tức giận đến nỗi mặt nhỏ đều trướng đỏ. Nam nhân cũng phẫn nộ đến không kiềm chế được nữa.
Hắn túm lấy người nàng, giống như nắm một đồ vật mà ném tới long sàng. Giống như con thú phát điên mà lung tung xé rách y phục nàng.
" Là vì đố kỵ sao?! Tại sao phải đố kỵ, trẫm cho ngươi một đứa con là được chứ gì?! Trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hoa-thuy-nguyet/1312861/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.