Suy đi tính lại, từ đầu tới cuối Doãn Túc Thư chưa hề làm điều gì tổn hại tới ai. Chỉ có duy nàng, vì ghen tuông mà đối với nàng ta chán ghét.
Nàng khẽ thở dài, nhận ra tính tình bản thân thật sự đã quá trẻ con.
" Chẳng phải chân Doãn quý phi đã tiến triển hơn rất nhiều sao?! Có lẽ cũng sẽ sớm có thể chạy nhảy như người bình thường thôi."
Nghe lời nàng nói, Doãn Túc Thư có chút ngạc nhiên mà nhìn lại. Thoáng nhìn gương mặt nàng, rồi lại cúi đầu khẽ mỉm cười cảm kích.
" Hy vọng ngày ấy sẽ tới. Như vậy, hoàng thượng cũng không cần vì thần thiếp mà áy náy nữa.."
Tần Duật vốn ban đầu, chính là vì Doãn Túc Thư vì cứu hắn mà hy sinh muội muội, hy sinh đôi chân, đối với nàng ta vừa biết ơn, vừa áy náy. Cũng vì lẽ đó mà đã đón nàng ta vào cung, ban phong làm quý phi, vì nàng ta gánh vác quãng đời còn lại.
Chính bản thân Doãn Túc Thư cũng biết, Tần Duật làm tất cả chỉ vì áy náy, không phải vì tình yêu. Nhưng nàng ta lại không nỡ từ chối, mặc kệ là vì thương hại, nàng ta vẫn muốn nhận lấy, cũng đơn giản chỉ vì chữ yêu.
Có điều, nàng ta tin tưởng, hai năm ở bên nhau, Tần Duật đối với nàng ta chút ít cũng đã có chữ tình. Chỉ cần kiên trì đi tới, chắc chắn sẽ có được tấm chân tình của hắn.
Hai người một đứng một ngồi, ngẩn người nhìn cảnh vật.
Mỗi người một tâm tư, mỗi người một nỗi lòng....
Đột nhiên, phía xa xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hoa-thuy-nguyet/1312850/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.