Ngày đại hôn của hoàng đế, tất cả thành trì đều được miễn xá tô thuế một năm, khắp nơi kinh thành giăng lụa đỏ, đèn lồng một mảng rực rỡ. Dân chúng ai nấy cũng hớn hở háo hức, dù không thể chứng kiến đại lễ, chỉ có thể nhìn thấy kiệu son của tân hậu đi qua cũng đều rất mong chờ xem náo nhiệt.
Khắp kinh thành là vậy, trong phủ Lục thượng thư lại càng huyên náo hơn. Lụa đỏ giăng kín lối, mỗi một ngóc ngách đều có dán chữ song hỉ, hạ nhân tập nập nối đuôi nhau bận bịu không hết việc.
Gia Ninh ngồi trong nội phòng, một thân hồng phượng trường bào hoa lệ rực rỡ.
Nàng liếc nhìn bản thân trong gương. Gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn được tô điểm phấn son mà càng trở nên kiều diễm. Tóc dài đen tuyền như mây được vấn lên cao, cài lên phía trên là bộ trâm phượng vàng ròng, biểu thị cho phong vị chủ nhân lục cung.
Thời khắc này chính là thời khắc mà nàng đã ngày ngày đêm đêm mong chờ. Nàng vốn phải thật vui mừng, nhưng thực sự, thâm tâm lúc này lại chẳng thể nào vui nổi.
Chuyện bảy ngày bị bắt nhốt kia, nàng không dám nói với phụ mẫu, cũng không đủ dũng khí để nói ra. Nàng sợ, nói ra rồi, nàng sẽ không còn được ở bên nam nhân nàng yêu nữa.
Thế nhưng, trinh tiết không còn, nàng biết chuyện này sẽ chẳng thể giữ kín được, lại không đủ dũng khí nói ra, thâm tâm đều đã rối loạn như tơ vò. Chỉ có thể nỗ lực tự thôi miên mình, tin tưởng mấy ngày kinh khủng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hoa-thuy-nguyet/1312830/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.