Để xuống quyển tấu chương cuối cùng, Hoàng đế vỗ vỗ chồng tấu chương xếp thành núi nhỏ, như trút được gánh nặng mà lười biếng duỗi người, tay xoa xoa cỗ sau đó đứng lên: “Người đến, thay y phục.”
Cửa ngự thư phòng chậm rãi mở ra, Thường Phúc khom người bước nhanh đi tới: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn hắn tiến vào tựa như bình thường mà dặn dò: “Thường Phúc, nhanh chóng thay y phục, cùng trẫm xuất cung.”
Thường Phúc tiến lên cúi người: “Hoàng thượng, người ở Thanh Yến cung đến nói, tiểu Hoàng tử bị bệnh.”
Động tác xoa cổ dừng lại, hoàng đế có chút không hiểu nhìn về phía Thường Phúc: “Không phải có Vương quý phi chăm sóc sao?”
Thường Phúc trả lời: “Tiểu Hoàng tử đã bị bệnh thời gian dài, quý phi nương nương ngày đêm chăm sóc, mất ăn mất ngủ, không được nghỉ ngơi thật tốt, hôm qua cũng bị bệnh, vừa nãy quý phi nương nương phái người đến cầu kiến… Hoàng thượng là không muốn đi nhìn?”
Hoàng đế khó xử mà cau mày suy nghĩ một lát, nhấc chân hướng tẩm điện mà đi tới: “Trở về lại nói trẫm muộn một chút sẽ đến.”
“Hoàng thượng” Thường Phúc vẫn chưa tránh ra, “Thái hậu nương nương bên kia…”
Hoàng đế nghe vậy bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự nửa ngày, nhận mệnh thở dài một hơi: “Bãi giá, Thanh Yến cung.”
Thường Phúc vội vội vàng vàng, cùng hoàng đế đi ra ngoài.
“Khởi giá —— “
————
Vương quý phi trên mặt thần sắc có chút bệnh, kiên cường chống đỡ dựa ở trên giường cùng hoàng đế nói chuyện.
Hoàng đế câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-hoa-duyen/130200/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.