☆ Chương 37
Sau khi Lý Ninh Ngọc xử lý xong củ khoai nóng phỏng tay này, lúc này mới hơi an tâm ngồi lại bên người Cố Hiểu Mộng. Ngay tại đây, lẳng lặng nhìn vải băng bó vết thương trên cánh tay Cố Hiểu Mộng đã có vết máu rỉ ra, mặt mũi liền ảm đạm, thân người theo sự lắc lư của xe hơi nhẹ nhàng lay động.
Cô dùng sức kêu lên, cảm giác buồn bực trong lòng tăng cao, hai mũi ê ẩm, hai tay không tự chủ được mà xoa xoa vạt áo đồng phục của Cố Hiểu Mộng.
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc nhớ tới Cố Hiểu Mộng ngày thường mạnh như rồng như hổ, ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng không ngừng, luôn bắt mình phải hàn huyên cùng cô ấy tới tối muộn mới chịu thiếp đi.
Nhưng bây giờ, cô ấy yên lặng nằm trước mặt mình, lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc thấy cô yên tĩnh như vậy, không có ồn ào tính khí đại tiểu thư, không có âm dương quái khí mắng Cục An ninh số 7, lại càng không thể dùng *đôi mắt sáng trong, không nhìn chằm chằm mình được nữa rồi.
*Nguyên văn "Minh mâu thiện lãi"
Lý Ninh Ngọc đưa tay lau khuôn mặt cô, từ trán đến sống mũi rồi môi.
Giờ khắc này, Lý Ninh Ngọc tựa như nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Cố Hiểu Mộng ở Cầu Trang, cô tựa như được trải qua cảm giác của Cố Hiểu Mộng khi núp ở trong nhà yên lặng khóc thầm mỗi buổi tối, tựa như nghe được khúc dương cầm giống như ai ca thán kia, vang lên chính là ly biệt.
"Hiểu Mộng, em phải sống sót."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-giac/985638/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.