Chương trước
Chương sau
☆ Chương 17
Lý Ninh Ngọc tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Đàm Hán Anh, dáng vẻ vẫn bình tĩnh nhưng âm thầm giễu cợt, mình ngay cả tên ác quỷ cố chấp Tatsukawa Hihara cũng không sợ, há lại sợ một người mới gặp mặt lần đầu.
Cho dù ánh mắt Đàm Hán Anh như tay súng bắn tỉa đang nhòm vào ống ngắm vậy, quan sát nhắm thẳng vào lòng người.
"Lý quản gia thật là hiếm thấy, người bình thường thấy quan lớn mặc đồng phục tập hợp trên mặt nhất định sẽ lộ vẻ khẩn trương, Lý quản gia đúng là không giống người thường mà." Đàm Hán Anh thu hồi ánh mắt, cười nói.
"Có lẽ là do tôi thường xuyên giao lưu với lãnh đạo đi." Lý Ninh Ngọc dứt lời, cố ý nhìn Cố Hiểu Mộng một chút.
Trong suốt buổi tiệc, năm người không còn dò xét điều gì nữa, trong lòng Cố Hiểu Mộng thở phào, cuối cùng là an ổn ăn một bữa cơm.


"Cơm nước no nê rồi, cũng nên lấy ra chút thứ tốt, ăn mừng tân gia của Sở trưởng Cố." Đàm Hán Anh dứt lời, chỉ chỉ Quý Quang Dân, vừa chỉ ra cửa, tỏ ý bảo hắn đi ra ngoài.
Quý Quang Dân cũng không than nhiều chuyện, liền đứng lên đi ra ngoài cửa, chí ít khoảng nửa khắc, hai người Cố Hiểu Mộng chỉ thấy hắn xách một cái túi vải đi vào.
"Đây chính là quà tặng mà cục trưởng tự mình lựa chọn, là đồ tốt nhất."Quý Quang Dân thấy kẽ hở liền chen vào a dua nói.
Cố Hiểu Mộng thấy cái túi trong tay hắn là loại thông thường, trong đầu nghĩ Đàm Hán Anh tuy là cấp bậc cục trưởng, thế nhưng bản thân quả thật không phải người sa đọa lòng tham không đáy, không đến mức chỉ dựa vào tiền lương mà sống qua ngày, nhưng tài lực tuyệt đối không so được với một ít quan viên ở Bộ Tư Lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông.

Hai người mắt thấy Quý Quang Dân từ trong túi vải cầm ra hai bình rượu trắng, phía trên bất ngờ viết là "Phòng đốt Thành Nghĩa".
Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, cô không thông thạo về rượu trắng vì thế bèn nhìn Lý Ninh Ngọc một chút, Lý Ninh Ngọc cũng lắc đầu một cái.
"Phần lớn các quý cô đều không biết, đây chính là đồ tốt." Đàm Hán Anh nhận lấy chai rượu Quý Quang Dân đưa tới, nói tiếp.
"Phòng đốt Thành Nghĩa này còn có tên khác là Hoa Mao, là một lò rượu đã trăm năm tuổi. Ở Trùng Khánh một chai cũng khó cầu, ngay cả cao tầng ở Diên An cũng mơ ước thứ này." Đàm Hán Anh vừa nói vừa tỉ mỉ ngắm chai rượu, hận bây giờ mình không được mở ra nếm thử một cái.
Cố Hiểu Mộng thấy Đàm Hán Anh như mê như say, cùng Lý Ninh Ngọc liếc nhau một cái.
Cô yêu thích uống rượu chát, mà Lý Ninh Ngọc thì một giọt rượu cũng không dính, nghe được là rượu trắng, hai người nhất thời một chút hứng thú cũng hoàn toàn không có, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể cười với Đàm Hán Anh hai tiếng.

Chờ sau khi ba người bọn họ rời đi, Lý Ninh Ngọc lập tức cầm chai rượu lên cẩn thận nhìn một lần, bên ngoài chai rượu không có một chút gì khác thường.
Cố Hiểu Mộng biết ý cô, ba người Đàm Hán Anh không hề có hành động kỳ lạ nào, nếu là muốn lén cài máy nghe lén, cũng chỉ có thể cầm hai chai rượu lên làm ngụ ý.
Vì vậy cô cầm lên một cái chai khác, quơ quơ, bên trong quả thật truyền tới tiếng của rượu, sau đó lắc đầu một cái.
"Xuỵt." Lý Ninh Ngọc ra dấu chớ có lên tiếng, sau đó hai tay đồng thời cầm lên hai chai rượu, ước lượng qua lại một phen.
Cố Hiểu Mộng nhìn cử động của cô, thấy sắc mặt cô càng ngày càng
ngưng trọng, biết trong đó nhất định có điểm khả nghi. Cuối cùng, Lý Ninh Ngọc buông chai rượu trong tay xuống.
"Không giống nhau." Lý Ninh Ngọc nói, sự nhạy cảm của cô giống như tơ, cho dù là khác biệt nhỏ xíu cũng khó trốn khỏi tâm tư của cô.
Cố Hiểu Mộng lập tức biết ý cô, hai chai rượu này rõ ràng đều chưa mở, nhưng sức nặng lại không giống nhau. Thì ra Đàm Hán Anh cũng thật hao tâm tổn trí, đặc biệt chơi loại thủ đoạn này, đặt máy nghe lén ở trong bình rượu, che giấu tai mắt người.
Cô nháy mắt một cái, miệng chỉ hướng lên lầu, để cho Lý Ninh Ngọc theo mình đi lên lầu.
Giờ phút này Lý Ninh Ngọc lại lắc đầu một cái, sau đó mở miệng cao giọng nói.
"Hiểu Mộng, em có thể uống rượu trắng không ?" Lý Ninh Ngọc cố ý
hỏi.
Cố Hiểu Mộng sau khi nghe xong sửng sốt một chút, biết đây là chiêu chị Ngọc muốn dùng để phá hủy máy nghe lén, vì vậy nghĩ ngợi trong chốc lát, mở miệng nói.
"Cay, em không uống đâu." Cố Hiểu Mộng nói xong, cười gian xảo một tiếng với Lý Ninh Ngọc.
"Trước kia chúng ta thường uống rượu chát, nghe nói thành phố phương Bắc có khuynh hướng thích rượu trắng, chúng ta cũng nên nhập gia tùy tục, thử uống một chút." Âm thanh của Lý Ninh Ngọc chậm rãi từ trong miệng tràn ra.
"Không biết chị Ngọc còn nhớ không, trước kia em đã từng uống say." Cố Hiểu Mộng đột nhiên nghĩ tới mình đã từng giả bộ uống say mắng chửi Vương Điền Hương ở Cầu Trang.
"Suốt đời không quên, dáng vẻ say khướt của em." Lý Ninh Ngọc hé miệng cười một tiếng.
Giờ phút này, lời nói của hai người đều đã rơi vào tai Đàm Hán Anh, sau khi ba người ra khỏi cửa, Đàm Hán Anh tìm một cái cớ, một thân một mình lái xe trở lại biệt thự cơ quan.
Hắn vừa vào biệt thự, nhìn bốn phía một chút, lúc này đã là giờ tan làm, trong phòng khách không có bất kỳ lời hỏi thăm nào, chỉ có đèn ở một gian phòng nhỏ trên lầu hai vẫn còn sáng, cửa khóa chặc, ánh đèn từ trong khe cửa truyền ra, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng tí tách của băng ghi âm.
Đàm Hán Anh lấy lại bình tĩnh, chạy thẳng tới gian phòng nhỏ.
Căn phòng này là phòng nhỏ bí mật cách vách với phòng làm việc của Cục trưởng, trừ Đàm Hán Anh ra, những người còn lại không biết bên trong đây có gì.
Đàm Hán Anh vào phòng bí mật, cầm tai nghe điện tín bên trong lên, bắt đầu nghe thu âm bên trong. Chỉ vừa nghe một đoạn ngắn, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, gần như là muốn chửi ầm lên.
"Hai con đàn bà này hoàn toàn không hiểu cách uống rượu, đây chính là thứ tốt hiếm có khó tìm ở bản địa Quý Châu, chúng nó lại một lần uống hết !"
Có điều chỉ một giờ sau, liền bắt đầu nghe được Cố Hiểu Mộng say rượu nói sảng.
"Chị Ngọc, chị có biết mấy năm nay, hầu như ngày đêm em đều ở đây nhớ tới chị."
☆ Chương 18
Đàm Hán Anh nghe thấy lời nói trong ống nghe, chỉ trong một giờ đã nghe ra, âm thanh của Cố Hiểu Mộng chính là say khướt một mình, hắn gần như phải đem tai nghe áp sát vào trong lỗ tai, muốn nghe một chút Lý quản gia đó nói gì.
"Chị Ngọc, từ khi chị lựa chọn đi đến công ty ở xa của cha, đã mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau." Cố Hiểu Mộng vẫn ở chỗ cũ tự lẩm bẩm.
Đàm Hán Anh bắt được một điểm tin tức trong lời nói của cô.
"Nếu mà năm 1941, em về nước sau khi du học xong, không chọn ở trong Bộ Tư lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông thì tốt biết bao, chúng ta liền..." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, Đàm Hán Anh nghe không rõ ràng lắm.
Đột nhiên một trận âm thanh từ máy hát đĩa vang lên trong ống nghe, điệu nhạc du dương.
"Chị Ngọc, chúng ta nhảy một bản nữa đi." Cố Hiểu Mộng lớn tiếng lấn át cả âm thanh máy hát đĩa.
Đàm Hán Anh cau mày một cái, bỏ tai nghe xuống, hắn hoài nghi tất cả những chuyện đáng giá hoài nghi, mà hôm nay nhìn thấy Lý quản gia, lại làm cho hắn suy nghĩ không ra.
Người phụ nữ này, nhìn ánh mắt sủng ái như vậy của Cố Hiểu Mộng, có thể sau gương mặt trong trẻo lạnh lùng chính là một người *không cầu danh lợi.
*Gốc là bất cầu văn đạt.
Thật chẳng lẽ đúng như theo lời Cố Hiểu Mộng, Lý quản gia chính là tri kỷ của cô ta ? Là người nhà? Hay là quan hệ người yêu ?
Người yêu ?
Đàm Hán Anh đột nhiên nghĩ tới lời Cố Hiểu Mộng, xì một chút bật cười, lắc đầu liên tục, nhìn dụng cụ điện tín trước mắt.
"Thật sự là phụ nữ thời đại mới du học trở về." Đàm Hán Anh lầm bầm làu bàu nói một câu.
Mà âm thanh máy hát đĩa trong ống nghe cứ phát liên tục, không hề có những thứ âm thanh khác.
Giờ phút này, Cố Hiểu Mộng đã sớm kéo Lý Ninh Ngọc trở lại phòng ở lầu hai, lắc bình rượu trong tay, đầu tựa vào cạnh vai Lý Ninh Ngọc.
"Chị Ngọc, hồ sơ của chị em cũng nhìn rồi, chị chắc chắn có thể lừa gạt được Cục trưởng Đàm sao ?" Cố Hiểu Mộng rất lo lắng hỏi.
"Người Nhật Bản... Thời điểm đầu hàng đã đem tất cả hồ sơ liên quan tới chính phủ Nam Kinh tiêu hủy, mà bên phía Trùng Khánh, đối với phân tích báo cáo và điều tra của Sở Cơ Yếu, Lão Thương... Cũng đã nghĩ hết biện pháp tiêu hủy." Nói đến chỗ này, Lý Ninh Ngọc cố ý dừng một chút, nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.
"Nếu như bọn họ biết em là hán gian, sẽ thẳng tay chém xuống, tuyệt không nhân nhượng, huống chi chị còn là *phản Tưởng chứ không phản Cộng." Cố Hiểu Mộng thấp thỏm nói, giờ phút này, đàm phán ở Trùng Khánh vẫn còn tiếp tục.
*Phản Tưởng không phản Cộng (反蒋不反共): Chỉ chống lại chính quyền Tưởng Giới Thạch chứ không chống lại Đảng Cộng sản TQ.
Cô không lo lắng thân phận Lý Ninh Ngọc ở Diên An bị bại lộ, chỉ lo rằng cô ấy đã từng là hán gian.
Hôm nay, so với tổ chức Diên An, tàn quân của chính phủ Nam Kinh mới là mục tiêu hả giận của Cục An ninh số 7. Thiên Tân, hán gian ở bất kỳ cấp bậc nào, chỉ cần rơi vào trong sự quản chế của bọn họ, gần như không còn đường sống.
Cái gọi là ưu đãi tù binh, ở Cục An ninh số 7 căn bản chỉ là một tờ giấy trắng.
"Cho nên, em mới nhiều lần điều chỉnh sự mật thiết trong mối quan hệ của chúng ta." Lý Ninh Ngọc tự nhiên biết khổ tâm của Cố Hiểu Mộng, Nhật Bản mới vừa đầu hàng, người Nhật Bản muốn ra tòa án quân sự. Hơn nữa với người của chính phủ Nam Kinh, chính phủ Trùng Khánh một mực lấy chính sách cho thôi việc ngay tại chỗ làm chủ.
Nhưng cái chính sách này, chỉ là tin tức nói cho dư luận nghe, tổ chức tình báo khắp nơi đều ở đây thu thập tình hình hán gian, tất nhiên sau đó sẽ *sát chi hậu khoái.
*Sát chi hậu khoái: Gϊếŧ trước rồi sau đó mới vui vẻ.
"Bọn họ sẽ kiêng kỵ bối cảnh sau lưng em." Cố Hiểu Mộng chém đinh chặt sắt nói.
"Nếu như vẫn bị bọn họ thăm dò ra thân phận của tôi ở Hàng Châu, còn một chiêu cuối cùng." Lý Ninh Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định thẳng thắn với Cố Hiểu Mộng.
"Cái gì ?" Ánh mắt Cố Hiểu Mộng sáng lên, hỏi.
"Cầu Trang."Lý Ninh Ngọc nói ra hai chữ không muốn nhắc tới trong lòng nhất.
Cố Hiểu Mộng ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong lòng suy tư nửa hướng, gật đầu liên tục.
"Nếu như bọn họ có năng lực có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được tài liệu của vụ án Cầu Trang, chắc hẳn không phải là bản đầy đủ nhất. Bắt quỷ ở Cầu Trang vốn là muốn bắt Lão Quỷ, tôi chết giả trong ngục, nói rõ Bộ Tư lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông và người Nhật Bản không tín nhiệm tôi, hán gian như vậy, lại thêm bối cảnh sau lưng của em, chắc hẳn sẽ tránh được một kiếp."Lý Ninh Ngọc tinh tế phân tích nói.
"Chỉ có thể dốc toàn lực." Cố Hiểu Mộng dứt lời, nghiêng nghiêng hông, máy hát đĩa dưới lầu vẫn còn mở bài* Chun chi ca 》quen thuộc.
*Tên bài hát này trong bản gốc để pinyin chứ không để tiếng Trung nên mình cũng không biết dịch sao T.T'
"So với hán gian, có lẽ tương lai không lâu nữa, thân phận Địa Hạ Đảng sẽ nguy hiểm hơn." Lần đầu tiên Lý Ninh Ngọc bắt đầu do dự, thời điểm lựa chọn hy sinh ở Cầu Trang, cô cũng chưa bao giờ do dự qua.
"Nghe lời này của chị Ngọc, ở Trùng Khánh, quan trên có người của chúng ta không ?" Cố Hiểu Mộng chỉ là chưa phát hiện lời như vậy có thể là tin tức mà người ở cơ sở giao thông có thể lấy được.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Lý Ninh Ngọc sừng sộ lên.
"Không hỏi nữa, em uống rượu, không uống nhiều thì *không thể giả điên, không gắng sức để ngu ngốc được." Cố Hiểu Mộng cầm chai rượu lên, uống một hớp thật lớn, uống xong thì chau mày đứng lên.
*Nguyên bản là Trang bất liễu phong, mại bất liễu sỏa. Mình không rõ nên dịch sơ, ai biết rõ hơn cứ cmt nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.