☆ Chương 11
"Em muốn biết cái gì, chị nói cho em nghe, cuộc sống sau này còn dài mà." Lý Ninh Ngọc nói xong, liền ảo não mình quá nuông chìu Cố Hiểu Mộng, chỉ cần em ấy trưng ra tính khí trẻ con, mình liền không còn nguyên tắc nữa.
Cố Hiểu Mộng có được cam kết của cô, lúc này mới hài lòng đi theo Lý Ninh Ngọc lên lầu.
Nhìn chị Ngọc cầm tay mình, bàn tay nhỏ bé kia trắng vô cùng, ngón tay thon dài, truyền tới cảm giác mềm nhũn ôn nhu, để cho Cố Hiểu Mộng trong lòng sợ hãi. Mấy năm qua, mình chưa bao giờ cùng bất kỳ người nào thân cận như vậy.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đi lên lầu, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh tích tắc của kim đồng hồ treo tường.
Cố Hiểu Mộng cảm giác được lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc rỉ ra ti tí mồ hôi, vội vàng kéo cô lại.
"Chị Ngọc, chị không thoải mái sao?" Cố Hiểu Mộng ân cần hỏi.
"Không có..." Lý Ninh Ngọc bị cô hỏi một chút, xoay người nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.
"Chị Ngọc, chị đỏ mặt?" Hai người mới vừa đi lên lầu, Cố Hiểu Mộng chỉ thấy vành tai Lý Ninh Ngọc đỏ lên, vì vậy buông tay cô ra, xít lại gần hỏi.
Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không nghĩ tới, Cố Hiểu Mộng lại không cố kỵ chút nào như vậy, cách mình không tới nửa thước. Nếu mình đi về trước nữa một chút xíu, cái mũi có thể sượt qua mặt em ấy, cô vội vàng né người qua né tránh, nhưng mà bước chân quá lớn, suýt nữa té
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-giac/985625/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.