“Kêu hai người gặp nhau có chừng mực, lấy tiền vàng mà gửi ngân hàng cô không nghe.” Mộng quan lắc đầu, “Đợi tôi lấy được tiền lương tháng sau, số tiền này chắc chống đỡ cũng được 5 phút, tới lúc đó cô dùng trước đi. ”
“Thật sao?”
Tôi cảm kích quá, từ trong kho lấy ra thêm một ít dụng cụ “Mấy cái này đều tặng anh.”
Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại “Cô cứ tự mình giữ lấy đi, cám ơn.”
Vốn dĩ, chỉ cần tôi đợi đến khi Mộng Quan lấy lương là tôi có thể gặp được Lục Uyên rồi.
Ít nhất cũng nói được lời chào, cho anh ấy biết lần này tôi không chủ động bỏ đi.
Nhưng mới vài ngày, mộng quan đã gửi tin tức cho tôi.
“Tôi e không giúp được cô nũa rồi.”
“Vì sao?”
Mộng Quan nghiến răng “Trương Nghị, hắn ta đã được tạm tha rồi, bây giờ hắn ta còn dọa giết con trai tôi.”
Tôi không biết làm thế nào mà mộng quan lại biết chuyện Trương Nghị được tạm tha.
Tôi nhắc nhở mộng quan “Anh cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì nữa. Lẽ nào anh thật sựu muốn dựa vào năm phút đồng hồ kia để xen vào chuyện con người sao?”
“Cô cũng đã chết rồi. Sao cô còn nhất quyết muốn gặp người yêu mình?”
Tôi hiểu ý nghĩa lời nói của Mộng quan.
Mộng quan đã tính toán chuyện đi vào giấc mơ hết cả rồi.
“Anh đi gặp con trai anh à?”
Mộng quan không trả lời tôi, thay vào đó lại nói, “Niệm An, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-doanh-duoi-am-phu/2664691/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.