Nhưng điều khiến Hoắc thị vui vẻ nhất chính là, không còn ai nói những lời ma quỷ thâm tình gì nữa. Khi nhắc đến Nguyễn Hoan và Tôn Bần, nàng ấy là người bị hại, còn hắn ta là kẻ g.i.ế.c người. Ta cẩn thận quan sát nàng. Khí sắc của Hoắc thị tốt hơn rất nhiều, ra khỏi hầu phủ mới có mấy tháng, vậy mà đã từ một người bệnh tật ốm yếu trở thành người khỏe mạnh. Khoảng thời gian này nàng vẫn luôn ở cùng với tỷ tỷ của mình. Trong triều đều biết đế hậu bất hòa, tranh đấu đến mức long trời lở đất.
Nhưng có lẽ Hoàng hậu cũng không hề ở thế yếu. Nếu không thì làm sao có thể nuôi dưỡng muội muội tốt đến vậy? Ta đang suy nghĩ, thì Hoắc thị liền nhắc đến Hoàng hậu.
"Cũng có người nói tỷ tỷ ta mượn công lao của tiên tổ để tạo dựng danh tiếng cho bản thân..."
Ta nghe xong liền cười: "Vốn dĩ chính là tiên tổ nhà các ngươi, các ngươi không dùng danh tiếng này, chẳng lẽ để người khác dùng sao?"
Hoắc thị suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Cũng đúng."
Nàng nói Hoàng hậu muốn gặp ta một lần. Ta khẽ cười: "Không gặp."
Hoắc thị: "...”
“Người rốt cuộc là xuống núi làm gì vậy?"
Ta đáp: "Trông trẻ."
Đầu Đầu rốt cuộc cũng lớn rồi. Nó đã hoàn toàn khai mở trí tuệ, có thể khống chế bản thân, không đến mức vừa đi vừa làm rơi đầu. Quan trọng nhất là, hiện tại ta dạy nó cái gì, chỉ cần nói một lần là được.
Thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650885/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.