“Ta nói làm yêu thì đã sao nào? "Yêu cũng là do trời đất sinh ra, huống hồ thân thể này lại tốt đến thế, không cần tu luyện cũng có thể trường sinh. Quan trọng là, còn vô cùng xinh đẹp."
Tĩnh Hư: "..."
Nàng ta bắt đầu tự an ủi bản thân: "Thôi, người đúng là đã phong ấn huyết yêu, hẳn là yêu tốt..."
Nghe được lời này, ta càng cười lớn hơn. Theo tiếng cười của ta, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả hầu phủ cũng bắt đầu lay động.
Tĩnh Hư hét lên: "Tổ sư!"
Ta nói: "E rằng ta phải làm ngươi thất vọng rồi."
Ta cả đời này, chưa từng đáp ứng kỳ vọng của bất kỳ ai. Năm xưa, bọn họ nói ta là nữ đạo sĩ, nữ đạo sĩ thì nên tu luyện phù chú và y thuật, ta không phục, ta cứ muốn học thuật sát phạt. Giờ đây, sau mấy trăm năm hương khói thờ phụng, bọn họ lại muốn ta trở thành vị anh hùng trừ yêu trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ ta cũng không sợ thừa nhận, ngay từ đầu, ta chính là nhắm vào thân thể của huyết yêu mà ra tay.
Ngoại trừ bản thân ta ra, không một ai có thể quyết định ta là ai! Trong tiếng thét tuyệt vọng của Tĩnh Hư, cả hầu phủ sụp đổ hơn phân nửa. Cả kinh thành chỉ có hầu phủ là như vậy, khiến cho bá tánh trên đường dừng chân vây xem. Ta lấy m.á.u làm dẫn, triệu hồi vong linh những người đã c.h.ế.t trận năm xưa.
"Càn khôn có định, sinh tử có thường. Nhưng nay ta lấy đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650883/chuong-20.html