Hoắc thị nói: "Chúng ta đúng là ngốc, nhưng không có sai. Nguyễn Hoan có sai gì chứ? Nàng ấy chỉ là hết lòng với một người thôi. Giờ đây đến mạng sống cũng không còn, tất cả đều là do kẻ tiểu nhân độc ác, đều là lỗi của kẻ tiểu nhân!"
Ta: "... Nàng bớt nói vài câu đi."
Hoắc thị rốt cuộc vẫn còn trẻ, có lẽ là muốn giận dỗi lão già này ta chăng?
Nàng nói: "Không, ta cứ phải nói! Dù cho nàng ấy giờ đã chết, ta cũng không thể để kẻ tiểu nhân kia xưng hô phu thê với nàng ấy, làm vấy bẩn nàng ấy..."
Được rồi, ta không nhịn được nữa. Đầu Đầu bay xuống, lao đến hôn nàng một cái. Hoắc thị trừng lớn mắt, rồi ngã thẳng cẳng xuống đất.
Ta thở dài: "Bảo nàng bớt nói hai câu đi mà."
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hầu phủ tiêu điều xơ xác tựa như nhà ma. Lũ hạ nhân tranh nhau vơ vét châu báu, của cải trong phủ rồi bỏ trốn, giờ đã chạy mất hơn nửa. Chỉ còn mỗi Tiểu Thúy ở lại, một lòng trung thành đi theo Tôn Cảnh.
Tôn Cảnh như kẻ mất trí, đuổi theo đám người kia vừa đánh vừa mắng: "Lũ hỗn láo, ai cho phép các ngươi động vào đồ đạc trong phủ? Mau đặt xuống cho ta!"
Nó ta cầm đao lên, hùng hổ muốn c.h.é.m muốn giết. Trước kia hễ làm vậy, lũ hạ nhân đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Nhưng giờ thì khác rồi. Một tên gia đinh hung hăng đẩy hắn ngã lăn ra đất: "Cút ngay!"
Tôn Cảnh tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-yeu-su/3650881/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.