Beta: A Ă Â Bờ Cá Dờ Đờ E Ê...
Sau đấy, thỉnh thoảng Liên Đăng lại nghe ngóng được mỗi chỗ một ít về tình hình của Quốc sư. Cô nhớ nhất là câu nói của Xuân quan, nói rằng quốc sư "tinh thần như hạc, cốt cách tựa mây."* Bởi vậy, hình dung về Quốc sư trong tâm trí cô là râu tóc bạc phơ nhưng mang phong thái, cốt cách của bậc tiên. E rằng chỉ một cái phất tay cũng tạo ra phép thần thông long trời lở đất.
Đàm Nô và Chuyển Chuyển thích thăm dò bí mật đây đó. Liên Đăng lại khác bọn họ, lòng mang tâm sự, ở lại Thần Hòa Nguyên thêm một ngày thôi cũng cảm thấy giày vò. Mấy ngày nay, cô luôn cố nhớ lại chuyện xưa kia nhưng tiếc rằng, tất cả những kí ức trước khi được Vương A Bồ đào lên vẫn cứ mịt mờ. Cô không phải người suy nghĩ phức tạp, nhưng nghe thấy hai chữ thân thế từ miệng bọn họ khiến cô cảm thấy ủ dột. Liên Đăng tự đặt cho mình một mục tiêu. Cô tính sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành mục tiêu, sau đó trở về Đôn Hoàng, tiếp tục cuộc sống bình lặng.
Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, màu trắng thật dày bao phủ cành lá xanh ngát. Mặc dù cỏ cây chẳng hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Cô ngồi cạnh đống lửa cả buổi, đã không còn kiên nhẫn từ lâu. Vậy là, Liên Đăng mở bọc quần áo, lấy một chiếc túi vải rồi đi ra ngoài.
Trước nhà có dòng nước, bên bờ có đá xanh. Cô gạt tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521835/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.