Edit: MnhNha
Beta: Cá
Đàm Nô và Chuyển Chuyển trố mắt ngạc nhiên, kêu lên: "Muội doạ bọn tôi, sử sách đã ghi rõ ràng, tuyệt đối không sai được!"
Liên Đăng đã từng nghĩ tới chuyện này. Cô thấy tình huống mà Chuyển Chuyển nói không phải không có khả năng, trong các thế hệ hoàng đế truyền từ đời này sang đời khác, có lẽ Lâm Uyên đã trở thành một chức vụ mà không chỉ là một cái tên nữa. Đế vương cần dựng nên một hình tượng quốc sư được thần hoá, tương tự như đồ đằng mà các danh gia ở Tây Vực sùng bái, quốc sư không chỉ đơn giản là sự bảo đảm cho mưa thuận gió hoà mà hơn thế, quốc sư còn là bằng chứng hùng hồn cho việc thiên tử cai trị muôn dân.
Có điều, cô không muốn tìm hiểu những chuyện này. Cô tới Trung Nguyên là vì có mục đích của cô, việc rốt cuộc quốc sư có trường sinh bất lão hay xuất phát từ một nguyên nhân chính trị nào đó, cần phải mãi mãi giữ được tuổi xuân hoàn toàn không phải chuyện cô nên quan tâm. Cô nói: "Tôi vừa nói chuyện với quốc sư, cũng nghe ra ý tứ của quốc sư. Quốc sư cũng giống Vương A Bồ, hi vọng tôi có thể buông bỏ thù hận, trở về Đôn Hoàng."
Đàm Nô vẫn giữ thái độ hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô: "Vậy muội nói xem phải làm sao đây? Nếu muội muốn báo thù thì bọn tôi sẽ kề vai chiến đấu cùng muội. Nếu muội muốn về Đôn Hoàng thì bọn tôi sẽ đi mua lương khô rồi lập tức lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521827/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.