Liên Đăng yên tâm, ngập ngừng hỏi: “Nếu Định Vương có dính đến án oan của A gia tôi, tỷ làm việc cho ông ta ngần ấy năm mà chưa từng nghe phong thanh gì ư?”
Đàm Nô lắc đầu: “Chuyện quan trọng như vậy đâu dễ để chúng tôi biết được. Vả lại, ông ta diệt trừ Bách Lý đô hộ bằng dư luận chứ không sai tử sĩ ám sát, thế nên tôi không biết gì về chuyện này.”
Liên Đăng ủ ê gật đầu, đứng lặng trong thoáng chốc, trông theo hướng quốc sư rời đi, lẩm bẩm: “Chắc không đi luôn đấy chứ!”
May là hai canh giờ sau quốc sư vẫn trở lại, còn xách theo một túi vải. Chàng ta đến trước mặt bọn cô, quăng túi xuống đất, nén bạc và vàng lá tứ tán dưới đất. Chàng ta hất cằm: “Bổn tọa không có bản lĩnh chừa nhiều đường lui, nhưng thủ đoạn của bổn tọa hiệu quả hơn nhiều.”
Đúng hơn là, muốn thua keo này ta bày keo khác thì phải có tiền, đống này mà đổi thành tiền đồng thì ít nhất cũng phải ba vạn quan. Liên Đăng bỗng hiểu ra vì sao triều đình lại quyết tâm đối phó với chàng ta, có khi vì chàng tham ô vô độ cũng chưa biết chừng.
Có tiền trong tay cái là phấn chấn hơn hẳn, nhưng trước mắt, không có chỗ trú chân vẫn là vấn đề nan giải. Hiện giờ, họ không ở trong thành, đi về phía Tây Bắc là lựa chọn tốt nhất. Lúc trước đi từ Đôn Hoàng đến Trường An cũng chẳng có quá sở, bọn cô toàn lén đi qua cửa ải, kinh nghiệm tích lũy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521761/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.