Đàm Nô lắc đầu: “Tôi không muốn quay lại Trường An nữa, sau này ở Đôn Hoàng, tìm một công việc rồi xuất giá thôi.”
Liên Đăng sợ phải chia cách, cũng cảm thấy chuyện giữa cô ấy và Tiêu Triều Đô không nên kết thúc như vậy: “Chuyển Chuyển vẫn còn ở Trường An mà, sau này tôi còn muốn đi theo quốc sư giành thiên hạ, tỷ không đi cùng chúng tôi sao?”
Đến lúc này cô mới nhớ ra người ngồi trong xe, vội vàng mở cửa ra xem. Quốc sư đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt sốt ruột: “Các cô định đưa bổn tọa đi đâu?”
Liên Đăng hớn hở đáp: “Đi Biển Đô Khẩu, tới hành lang Hà Tây.”
Dù sao cũng qua được ải trung rồi, giờ quốc sư có muốn quay lại bọn cô cũng không dừng xe. Quả nhiên, quốc sư rất giận, thốt ra một tràng chửi mắng văn vẻ, Liên Đăng và Đàm Nô ỷ mình không hiểu, không thèm để ý.
Vốn tưởng quốc sư phải mắng ít nhất ba ngày nhưng không ngờ chàng ta chỉ phàn nàn độ một nén nhang đã nghĩ thông suốt: “Bổn tọa chưa đi Tây Vực bao giờ, tới một lần cũng được.”
Có mặt trời chiếu rọi, gió thổi qua cũng thật ấm áp. Liên Đăng thấy quốc sư không gây sự thì lòng nhẹ nhõm hẳn, giật dây cương hỏi chàng ta: “Quốc sư ở mãi một chỗ lâu thế mà không thấy bức bối ư? Hay là quốc sư lại mượn danh nghĩa bế quan để đi thăm thú hết kì quan thắng cảnh rồi?”
Quốc sư dựa vào thành xe nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, dáng vẻ biếng nhác. Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521756/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.