Trống nguc Đàm Nô đập thình thịch, cô vẫn luôn cảm thấy quốc sư không hề đơn giản. Nhưng cả hành trình, chàng ta hành động rất thận trọng, rất khó để phát hiện chàng ta có hành động khác thường gì không. Khi ấy thành Trường An cực kỳ hỗn loạn, các cô là người trong cuộc nên không đủ sáng suốt, cũng không có thời gian suy xét. Bây giờ nhớ lại mới thấy có quá nhiều sơ hở. Người cai quản Thái Thượng Thần cung hơn một trăm năm sao có thể bị một Xuân quan nhỏ nhoi đoạt quyền dễ dàng thế được.
Vậy nên, chắc chắn là chàng ta có mục đích, kể cả việc rời khỏi Trung Nguyên cùng bọn cô cũng nằm trong kế hoạch của chàng ta. Nhưng rốt cuộc kế hoạch ấy là gì? Vì sao chàng ta và Liên Đăng lại dây dưa với nhau? Giờ cô không thể rời khỏi máu thuần dương của chàng ta, mà máu Liên Đăng lại thuần âm, chẳng lẽ vấn đề nằm ở đó?
Cô bỗng thấy sợ hãi, quanh quẩn một vòng, người lọt lưới lại là Liên Đăng. Nếu quốc sư có thể triệu hồi thuộc hạ cũ thì hoàn toàn không cần thiết phải đi Tây Vực với hai cô. Cứ coi như là muốn rời Trường An để giải sầu, vậy thì người bên cạnh chàng ta cũng không cần phải ẩn nấp như thế.
Không thể nán lại nữa, cô sợ lát nữa quốc sư quay lại mà cô vẫn không kịp về chỗ. Đàm Nô xách giày lùi ra sau, không ngờ lại đạp phải cành cây khô làm vang lên tiếng “Rắc”. Cô chưa kịp ngẩng đầu thì một cơn gió đã lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521742/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.