Edit:
“Băng qua thảo nguyên ngàn dặm, xuyên qua gió cát đại mạc, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nàng, hôn lên bờ môi sau lớp mạng thưa của nàng…” Giọng Tát bảo vừa thô vừa vang, vừa cất tiếng hát là bay xa mấy ngàn dặm. Gã ngồi trên lưng lạc đà, vừa hát nghêu ngao vừa không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Mặt mày quốc sư xanh mét. Liên Đăng sợ chàng ta nổi đóa nên phải không ngớt mồm vỗ về chàng ta: “Quốc sư đừng quên bây giờ quốc sư đang cải trang thành nữ giới. Cứ coi như là gã ta hát cho tôi nghe đi.”
Quốc sư nghiến răng nghiến lợi: “Gã dám! Đồ tóc vàng lông lá, cứ như cả nghìn năm chưa được gặp phụ nữ!”
Liên Đăng toét miệng cười: “Ai bảo quốc sư chưng diện lên lại đẹp như thế chứ? Tôi nghe nói người Tây Vực thích con gái cao lớn, to thì mới khỏe, dễ sinh con. Chắc chắn Tát bảo vẫn chưa lấy vợ đâu. Gã là thủ lĩnh nên cần một người vợ tài cán. Dáng vẻ này của quốc sư lại hợp ý gã quá!”
Quốc sư đã nghe hát đến mức quay cuồng đầu óc rồi, lại còn phải nghe cô lảm nhảm, thế là càng giận mà không có chỗ trút. Liên Đăng sợ chàng ta giận quá nên đành dè dặt vuốt tay chàng ta: “Quốc sư là nam nhi, bị người ta cợt nhả đôi câu cũng có sao.” Thấy chàng ta đang kẹp đồng ngũ thù giữa hai ngón tay, cô hốt hoảng chặn lại: “Không được động thủ, gã mà ch3t là chúng ta hết đường vào thành đó.”
Quốc sư tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521738/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.