Cô hơi khó hiểu: “Vu có biết vì sao vương phi lại truyền tôi không?”
Bà vu nhìn cô: “Sao tôi biết được tâm tư vương phi chứ? Chớ hỏi tôi, cô cứ đi rồi khắc biết.”
Liên Đăng cúi người đáp vâng rồi đi theo bà ta đến nhà trên, nước mưa hắt lên hành lang làm mép váy cô ướt sũng. Liên Đăng đi sát tường, đến cửa thùy hoa thì gặp điện hạ Thần Hà, cô mỉm cười hành lễ với anh ta.
Điện hạ Thần Hà là người rất nhã nhặn. Anh ta chắp tay hành lễ với cô rồi quay sang hỏi vu nuôi đang đi đâu. Vu nuôi chắp tay trước nguc thưa: “Vương phi có việc nên cho vời Tống cô nương, nô tì dẫn Tống cô nương đến điện Lương Phong.” Nói đoạn, bà ta nhoẻn cười: “Hôm nay điện hạ học xong rồi sao? Đừng có đi linh tinh, mau về đi, cẩn thận không bị thầy mắng đó!”
Liên Đăng thấy bà vu già này tuy cười nói nhưng giọng điệu lại có vẻ khinh thường. Chủ sao thì dạy tớ vậy, xem ra đám người hầu ở điện Lương Phong đều chẳng tôn trọng thế tử cho lắm!
Cô nhanh chóng hành lễ với anh ta, sau đó vội đuổi theo vu nuôi. Đến khi vào điện Lương Phong, cô thấy Vương phi mặc áo khoét cổ màu xanh non nước, khoác dây lụa mỏng màu mơ chín. Vương phi đang dựa lên ghế bàn ngắm tấm lụa để may váy.
Cô và Đàm Nô đánh mắt với nhau. Đàm Nô đã không ngủ cả đêm, mắt vằn tơ máu nhưng người vẫn đứng thẳng tắp. Cô tiến lên hành lễ rồi lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521722/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.