Lúc trước, cô hiểu nhầm y là người khác, đối xử với y dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy băng giá. Bây giờ biết chân tướng rồi, lúc nào cũng hận không thể khiến ông ta ch3t đi. Sự tương phản này quả là khiến người ta lạnh lòng. Y cũng điên rồi, giữ cô gái không yêu mình ở bên cạnh, đúng là tự hành hạ bản thân. Sớm biết thế thì cứ để cô đi là xong, lại còn tìm cô về làm gì? Bây giờ thả cô đi vẫn còn kịp. Nhưng y có chịu buông tay không? Y tự hỏi mình. Kết quả là không. Y thà để cô ch3t héo trong lòng y còn hơn là để cô cười trong lòng người đàn ông khác.
Vậy nên, tình yêu của y đầy cố chấp. Chính y cũng biết điều đó. Y chỉ đành cố gắng đối xử với cô tốt hơn, mong sao có thể cứu vãn hình tượng đã sụp đổ từ lâu.
Lần bỏ trốn này khiến Liên Đăng bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Lúc trở lại đại quân, cô cũng chẳng dựa dẫm được vào mấy người anh trai. Họ còn bận chém giết lẫn nhau, hơi đâu mà quan tâm cô em gái lai lịch không rõ ràng này. Thậm chí họ còn chẳng thèm bận tâm chuyện cô mất tích. Sau khi trở về, gặp nhau dưới xe cũng chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi lướt qua luôn. Cô nằm một mình trong lều chữa thương, lòng thê lương vô hạn. Lúc này, cô thật sự rất nhớ Thần Hà. Nếu anh ta ở đây thì dù có yếu ớt đến mức, anh ta vẫn sẽ dốc hết sức bảo vệ cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521674/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.