Phương Châu đực ra hồi lâu mới hoàn hồn. Nếu anh ta không hiểu sai thì Liên Đăng đã mang thai con của quốc sư rồi ư? Sao lại có được thế? Tuổi tác quốc sư đã lớn mà vẫn còn năng lực ấy, quả là khiến người khác phải bội phục.
Nhưng bội phục thì bội phục, hình như Liên Đăng đã có quyết định giữ hay bỏ với đứa bé. Rốt cuộc là quốc sư có biết chuyện không? Nếu để người ta mang thai mà không buồn ngó ngàng gì thì đúng là chẳng đáng mặt quân tử! Còn về cuộc gặp gỡ Liên Đăng, từ đầu đến cuối, cô luôn là người vô tội, bị cuốn vào cuộc phân tranh này đâu phải ý muốn của cô. Mọi cái sai đều do quốc sư. Theo cách nhìn của anh ta, nếu đã quyết định lợi dụng thì đừng có nảy sinh tình cảm với quân cờ. Những tổn thương khác thì sao cũng được, chỉ duy có một điều là chớ nên để lại gánh nợ tình cảm. Nếu đã không muốn bên người ta mãi mãi thì cớ sao lại hủy hoại sự trong trắng của người ta? Cô gái thuần khiến là vậy mà nay toàn thân nhơ nhuốc, rơi vào nước đường cùng, bảo cô biết phải làm sao đây?
Dù sao, anh ta cũng có chút cảm tình với Liên Đăng. Tuy rằng mấy lần tiếp xúc với cô đều trêu cô nhưng không hề có ý xấu. Bây giờ trông cô thảm hại như thế, anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng may mà lễ tế trời đã kết thúc. Anh ta xoay người kêu chấn tử dắt ngựa tới, tức tốc chạy về Thái Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521660/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.