Liên Đăng cầm miếng sắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Cửu Sắc là đồ chẳng được tích sự gì, thấy có điềm lạ thì lập tức dẫn Giai Nhân chạy bay biến. Nhưng nó cũng không đi xa, chỉ trốn sau tường viện quan sát động tĩnh ở bên này từ xa xa. Lòng cô vô cùng hoảng hốt, tuột tay văng miếng sắt ra ngoài, tiếng ong ong lập tức nhỏ dần, sau đó tắt hẳn. Cô nhìn Cửu Sắc đang thò nửa đầu ra, không hiểu nó đưa cô thứ này để làm gì, chẳng lẽ có liên quan đến đoạn quá khứ mà cô đã lãng quên ư? Chỉ là một miếng sắt nhỏ thôi, chắc không gây ra tổn thương gì đâu. Liên Đăng đi qua, ngồi xổm xuống gẩy thử. Miếng sắt lạnh băng, không giống ban nãy cho lắm.
Cô thấy vô cùng khó hiểu, cảm thấy chắc chắn món đồ này không hề đơn giản, biết đâu lại là thần khí. Liên Đăng nhặt lên xem, âm thanh kia lại vang lên, còn vang dội hơn cả lần trước, khiến người ta ong hết cả đầu. Cô thử đưa nó ra xa, âm thanh nhỏ hơn một chút, đưa đến gần cơ thể, nó lại vang ầm lên. Thật là món đồ kì lạ.
Liên Đăng cúi đầu nhìn người mình. Xiêm y cô mặc không hề cầu kì, trừ phi phải vào cung thì cô mới chọn trang sức, phục trang tỉ mỉ, còn không bình thường cô còn chẳng thèm đeo túi thơm. Miếng sắt này lại cộng hưởng với cơ thể cô, thật thú vị. Liên Đăng vốn to gan, mới đầu còn hơi sợ, hết sợ cái là lập tức nảy lòng đùa nghịch. Cô đưa nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521627/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.