Vòng vo tam quốc mãi, cuối cùng vẫn là dò la cô. Liên Đăng đoán chắc chắn hôm đó cô ấy đã nhìn thấy gì đó nên mới nói ẩn ý ngầm cầu xin cô. Có người nhòm ngó di vật của mẹ cô khiến cô hơi phật ý, nhưng nghe nói có liên quan đến tính mạng, hình như rất nghiêm trọng.
“Không phải quốc sư trường sinh bất lão à? Sao lại sắp ch3t thế? Cô đừng hòng lừa tôi, coi chừng tôi sai người bắt cô đó.”
Phất Cư không biết phải giải thích chuyện này với cô ra sao, bèn nói: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì điện hạ có thể xử trí tôi bất cứ lúc nào. Quốc sư không phải thần tiên nên cũng không trường sinh bất lão, cùng lắm là sống lâu hơn người bình thường một chút mà thôi. Bây giờ đại nạn sắp tới, chỉ có “Kinh độ vong” mới cứu được quốc sư. Ti chức vốn không muốn làm phiền điện hạ nhưng đêm qua phòng điện hạ lại phát sáng ngời ngời. Ti chức biết tất có điều không tầm thường. Điện hạ tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không để Đại Lịch mất đi trụ cột. Đừng nói là quốc sư, dù có là người bình thường thì điện hạ vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Câu này sai rồi. Nếu là người chẳng liên quan thì có lẽ cô sẽ thật sự mặc kệ. Nhưng vị kia là quốc sư, cô lại còn từng lừa hươu của người ta. Bây giờ quốc sư gặp nạn, cô không thể mặt dày ngó lơ được.
Cô lần chần lên tiếng: “Kinh độ vong đang trong tay tôi…”
Liên Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521620/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.