Liên Đăng vừa nôn, mọi người lập tức hoảng loạn, vui nuôi tức tốc chạy tới đỡ cô dậy: “Điện hạ sao vậy? Do xe lắc quá ạ?” Đoạn, vu nuôi lớn giọng sai tì nữ: “Mau truyền y quan tới bắt mạch cho điện hạ.”
Cô nôn đến mức không đứng dậy được, đến khi nôn hết sạch mọi thứ trong bụng mới thấy dễ chịu hơn. Cô lấy nước súc miệng, thẫn thờ nhìn xung quanh, đầu óc choáng váng, trời đất biến sắc, bụng thầm nhủ: “Đúng là càng ngày càng yếu đuối, ngồi xe ngựa thôi mà cũng say như thế được.”
Vu nuôi hỏi liến thoắng: “Liệu có phải do ăn gì đấy không sạch không? Tối qua điện hạ đi đâu thế? Nô tì ngủ không yên cả đêm, sáng nay canh bốn đã thức giấc chờ điện hạ về phủ rồi. Nô tì là người được phân công chăm sóc điện hạ. Điện hạ mà có sao thì cả nhà nô tì khó giữ nổi cái đầu. Lần sau tuyệt đối không được như thế nữa, điện hạ là công chúa, nhất cử nhất động đều liên quan đến thể diện hoàng thất. Đi đêm không về, tin này mà truyền đến tai bệ hạ và sứ quân thì không hay đâu.”
Bình thường, vu nuôi toàn là người đã có tuổi. Nếu không phải vu em đã nuôi nấng chủ nhân thì cũng dù là thượng cung được trong cung cắt cử tới quản lí sự vụ giúp trưởng sử. Giám sát lời ăn tiếng nói của công chúa cũng thuộc chức trách của bà. Cô đi cả đêm không về là sai, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Thịnh Hi Di. Cô nhếch môi nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521616/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.