Edit: Miên
Beta: Cá
Con người khi sống không nên quá tính toán. Chí có lớn cỡ nào, việc làm vĩ đại đến đâu mà lòng dạ hẹp hòi thì cả đời cũng chỉ có thể là một đống đất.
Đây là nguyên văn lời của mẹ, nghe nói là đúc kết từ trải nghiệm bản thân. Câu nói này có hai ý nghĩa bởi lúc nói mẹ đang nhuộm tóc cho cha. Cha ngồi dưới nắng soi gương, chốc chốc lại giục mẹ chỗ này một tí chỗ kia một tẹo. Mẹ vừa nhuộm vừa lén mấp máy môi, thấy nhóc Giới Tử đang đứng nhìn bên cạnh thì lè lưỡi chun mặt với cu cậu.
Người ta sơn móng tay hoặc vẽ tà hồng, còn cha lại nhuộm tóc. Bởi tóc cha không giống như người khác. Mặt cha hãy còn trẻ nhưng tóc đã bạc phơ. Giới Tử không hiểu mới hỏi: “Rốt cuộc cha già đến mức nào vậy?”
Cha hơi giận, đen mặt nói: “Hai mươi tám.”
Hai mươi tám tuổi sao có tóc bạc được? Giới Tử không tin bèn đi hỏi Thu quan, Thu quan chỉ giơ một ngón tay đặt lên môi, tỏ ý không đáp.
Ở nhà này kiêng nhắc đến tuổi tác, cha rất thích chưng diện, vì sợ không xứng với mẹ đương độ tuyệt sắc nên thường xuyên nghĩ bài thuốc nhuộm tóc. Lần đầu tiên dùng cỏ xuyến bị nhuộm thành màu đỏ nâu, cha sợ hãi la lên, ngồi lì trong phòng hai ngày, lật tung cuốn “Đề cương thảo mộc” mới nghiên cứu ra loại thuốc giấm tương ngâm đậu đen. Lần thử này khá thành công, tóc nhuộm xong đen óng mượt mà, bấy giờ cha mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-vong/2521601/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.