“Rầm!” Hạ Thu đặt mạnh đồ ăn lên bàn, tức giận nhìn nam nhân đang nuốt ngấu nghiến. Trên bàn đã có hơn mười món, nhưng hiển nhiên, nam nhân trước mắt này còn chưa thấy đủ.
“Ngô…..ngô….Không tồi! Không tồi! Thật sự là tay nghề thượng hạng a! Cả đời ngươi mà nấu cho ta ăn thì quá tốt rồi.”
Sắc mặt Hạ Thu tối sầm. Hắn nhịn, nhịn! Nhịn! Nhịn!
“Ai nha! Xem ra Thượng thư đại nhân hôm nay có lộc ăn a, lại có thể ăn đồ ăn Tiểu Hạ nhà ta làm!” Thương Viễn cười sang sảng, cất bước vào trong phòng. Giang Dạ sợ tới mức run lên.
“Vương….Thương Viễn nói đùa, ta chỉ là hâm mộ tay nghề của Hạ Thu đã lâu, cho nên mới thỉnh hắn tới phủ làm khách!”
Ngươi….tên chết tiệt này! Nào có khách nhân xuống bếp nấu cơm! Hạ Thu trong lòng đã thầm lăng trì Giang Dạ thành ngàn mảnh.
“Yêu, chẳng lẽ Giang đại nhân không biết mỗi một món Hạ Thu nấu giá trị năm lượng bạc sao?” Thương Viễn cười ngồi xuống bên cạnh Hạ Thu, Bạch Vũ tự động mang lên bát đũa, Thương Viễn gắp một miếng thịt gà cho vào miệng.
Ừhm, thật không hổ là Tiểu Hạ nhà ta làm, lúc nào cũng ngon miệng….
Nghe Thương Viễn nói năm lượng bạc một món, lại nhìn trên bàn mười đạo món ăn, Giang Dạ không khỏi kêu khổ.
Dựa vào cái gì đồ ăn Hạ Thu làm còn đắt hơn cả Túy Hương các lớn nhất thành Bình An a? Đây là cướp bóc trắng trợn! Cướp bóc trắng trợn!
Giang Dạ và một miệng thật to, để giải mối hận trong lòng.
Cuối cùng Hạ Thu vui sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-do-dao-hoa-nguyen/53165/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.