Thiên Y Cư Sĩ lo lắng đi đến kinh thành.
Trước tiên y đến Lạc Dương tìm một người, một bằng hữu lâu năm.
Ôn Vãn Ôn Tung Dương.
Y đã nhiều năm không ra giang hồ, bây giờ muốn đi lại con đườngxa xôi đó, tốt nhất nên đi thỉnh giáo một vài bằng hữu vẫn còn đang hômưa gọi gió trên đường.
Có loại bằng hữu, Thiên Y Cư Sĩ không muốn nhờ giúp đỡ; có loạibằng hữu, căn bản là nhờ không được; có loại bằng hữu, y lại không xemlà "bạn bè". Y luôn tự cao nhưng bản tính lại ôn hoà, cho nên mới dựngnhà núi sâu, không hỏi thế sự, thanh thản tự tại, đó là hạnh phúc.
Muốn tìm bằng hữu như vậy, y đương nhiên trước hết nghĩ đến "Đại Tung Dương Thủ" Ôn Vãn.
Ôn Vãn không hề ngạc nhiên vì sự viếng thăm của Thiên Y Cư Sĩ.
Từ khi tin tức về cái chết của Thiên Y Hữu Phùng truyền ra, y đã biết có ít nhất ba người từ lâu không nhúng tay vào chuyện kinh thànhsẽ không kiềm chế được.
Người thứ nhất đương nhiên là Thiên Y Cư Sĩ, bởi vì Ôn Vãn biết Hứa Thiên Y là con của Thiên Y Cư Sĩ.
Người thứ hai dĩ nhiên là Thần Châm Bà Bà, cũng là Chức Nữ nămđó danh chấn thiên hạ, con trai của bà chính là "Thiên Y Hữu Phùng" HứaThiên Y.
Người thứ ba chính là Ôn Vãn.
Bởi vì Thiên Y Hữu Phùng là trợ thủ đắc lực của y, cũng là ái tướng của y, thậm chí còn là con rể yêu quý trong lòng y.
Y hiểu rõ hơn ai khác, "Thiên Y Hữu Phùng" rất yêu đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-diem-nhat-thuong-luan-anh-hung/8367/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.