Từ xưa đến nay, cục diện thật sự tốt chính là hòa cục.
Dĩ hòa vi quý, hòa khí phát tài, quân tử sống hòa thuận nhưngkhông tùy tiện hùa theo, tất cả đều nói rõ "hòa" là nguồn gốc của vuivẻ.
Nhưng đối với một số người, "hòa" thì chẳng có lợi ích gì để mưu cầu, trái lại "loạn" mới dễ thừa nước đục thả câu. Loạn thế xuất kiêuhùng, còn thời thế hòa bình thì chẳng có việc gì làm.
Sau khi Thái Kinh dẫn Lục Hợp Thanh Long rời đi, Mễ công côngliền trở lại nội cung, không ngờ lại thấy "Huyết Kiếm Thần Thương"Phương Ứng Khán đang chờ.
Mễ công công vừa mỉm cười nhận lỗi, nói rằng đã bắt Tiểu hầu gia chờ lâu, vừa kể lại tình hình Gia Cát tiên sinh và Thái Kinh tranh đấuvới nhau.
Phương Ứng Khán cẩn thận lắng nghe, sau khi nghe xong liền cười hỏi:
- Theo công công thấy, cục diện hiện giờ có phải đã từ "minh tranh" chuyển thành "ám đấu" hay không?
Mễ công công cũng cười một tiếng, nói:
- Dù sao minh tranh hay ám đấu cũng tốt, cục diện này đối vớingài và ta đều có lợi chứ không có hại, rất nhiều triển vọng. Hiện giờtạm thời là hòa cục, biết đâu là chuẩn bị cho loạn cục sau này.
- Lần này có vẻ như Thái Kinh bị thua thiệt một chút.
Phương Ứng Khán thận trọng nói:
- Với tính cách của Thái Kinh, hắn sẽ bỏ qua như vậy sao?
Cho dù đang thận trọng, vẻ mặt y vẫn tươi cười như trước.
- Đương nhiên là không.
Mễ công công ăn một hạt đậu phộng, uống một hớp rượu, lại ăn một hạt đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-diem-nhat-thuong-luan-anh-hung/8364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.