Sáng sớm hôm sau,Cảnh Trình Ngự vừa rời giường không bao lâu,Tề Dương liền vội vàng đi từ bên ngoài vào,nói Hoàng Thượng vừa mới phái người tuyên Vương gia tiến cung,có chuyện quan trọng cùng hắn thương lượng.
Cảnh Trình Ngự cảm thấy phi thường kỳ quái,hắn cùng hoàng huynh ngày hôm qua còn vì chuyện tàng bảo đồ mà bị làm cho túi bụi,lấy hiểu biết của hắn về hoàng huynh,hắn làm sao có thể sẽ mới sáng sớm đã lập tức lại phái người đến?
“Hoàng Thượng có nói chuyện gì quan trọng không?”
Tề Dương lắc đầu,“Thuộc hạ không biết.”
Cảnh Trình Ngự không hỏi nhiều,gần đây hắn âm thầm điều tra nghe ngóng biết được An Lăng vương bên kia có động tác rất lớn,nói vậy hoàng huynh cũng là nghe được động tĩnh,mới có thể tìm hắn tiến cung thương nghị đi!
Tuy rằng hoàng huynh đối với hắn lòng mang khúc mắc,nhưng hai người dù sao cũng là thân huynh đệ,mặc kệ nói như thế nào,cánh tay không hướng ngoại loan (ta hiểu sơ sơ là kiểu anh em như thể chân tay ấy,còn câu này cụ thể nghĩa gì thì Sal k biết! ε(˘__˘”)з),quan trọng trước bình định loạn bên ngoài rồi hãy xử lý việc nhà hai người đi.
Suy tư một lát,hắn lệnh cho gia đinh dẫn đến con ngựa yêu quí lông tựa mây trắng,liền cùng Tề Dương rời phủ.
Khi xuất môn,Quan Ninh Nhi còn không ngừng dặn dò hắn,vào cung đừng cùng Hoàng Thượng phát sinh tranh chấp,nếu Hoàng Thượng thật sự rất muốn gương này,chỉ cần có thể bảo toàn bình an trong phủ,nàng không ngại hai tay dâng.
Trên đường,Tề Dương nhịn không được nói:“Vương phi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-chieu-yeu-cua-nang-phi-ngoc-nghech/2411309/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.