Cảnh Trình Ngự sửng sốt,bản năng vươn tay đẩy bàn tay mềm kia,tuấn mi nhíu lại.
Tô Lạc Hương bị hắn đẩy một cái,thiếu chút nữa là lảo đảo,vội vàng giải thích:“Thất vương gia,bên miệng ngài có chút ô uế,ta chỉ là muốn giúp ngài lau.” Đem thảo nhân đáng ghét Tôn Đạo Tiền chuốc say,nàng rốt cục có thể cùng hắn một mình ở chung,cơ hội tốt này nàng có thể nào bỏ qua.
Lại đưa tay hướng gần chút bên miệng,hắn biểu tình lạnh lùng trừng mắt nàng,“Trên mặt bổn vương có cái gì,bổn vương sẽ tự mình lau.”
Nàng ngượng ngùng thu hồi tay,nói sang chuyện khác,“Vương gia vừa mới suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Ngay cả Tôn lão cùng ngài nói chuyện cũng đều không có nghe thấy.”
Cảnh Trình Ngự không có trả lời nàng,thu dọn quân cờ rồi đứng dậy,xoay người rời đi.
“Vương gia……” Tô Lạc Hương một phen kéo lấy ống tay áo của hắn,biểu tình điềm đạm đáng yêu,đôi mắt to ngập nước đưa tình nhìn hắn,vẻ mặt này,mặc cho ai thấy cũng không cầm lòng được mà tâm sinh trìu mến,không đành lòng cự tuyệt nàng.
Cố tình Cảnh Trình Ngự là ngoại lệ,hắn không khách khí bỏ tay nàng ra,nhíu mày,“Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng đáng thương cắn cắn môi,ôn nhu nói:“Vương gia sao lại chán ghét ta,có phải hay không bởi vì nghĩa huynh ta là An Lăng vương Võ Tử Ưng?”
Lời này nói ra liền như một mũi tên hung hăng đâm vào ngực,biểu tình lạnh lùng của hắn nháy mắt trở nên vô cùng tàn nhẫn.
“Chuyện giữa huynh ta cùng Vương gia lúc trước ta có biết một chút,ta hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kinh-chieu-yeu-cua-nang-phi-ngoc-nghech/2411303/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.