Hoàng đế Tuyên Hòa - Tiêu Tuế nhìn những thứ được đặt trước mặt, thở phào nhẹ nhõm: "Hòa Thanh vất vả rồi, có thể lấy được bản đồ và chìa khóa của Hiệp Khách Sơn Trang, e rằng con đã phải chịu không ít khổ sở."
Ông ta nhìn Tiêu Hòa Thanh, lúc này không phải là hoàng đế, mà chỉ là một người cha.
Tiêu Hòa Thanh cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói: "Không vất vả, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng dựa vào danh sách kia để dụ ra Lưu Chính Hứa, con phải cứu hắn ra khỏi địa lao của Hiệp Khách Sơn Trang."
Đây là một sự kiện liên hoàn.
Danh sách bị mất, các quan viên có quan hệ với Hiệp Khách Sơn Trang liền loạn lên, cộng thêm hành động cố ý hay vô ý của bọn họ và sự ép buộc, liền có người tự cho là mình nắm trong tay điểm yếu của Đoạn Nguyên Lập vội vàng nhảy ra, muốn bảo toàn tính mạng.
Hiệp Khách Sơn Trang đã bắt người đi, mà người này, chính là con cá cắn câu.
Tiêu Tuế nhíu mày: "Con muốn tự mình đi cứu Lưu Chính Hứa? Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tue-vo-uu/3725101/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.