Sau khi ta và Dư Hoàn rời đi, ngoảnh đầu lại, ta thấy bà chủ lại ném tên kia ra ngoài, hắn ta chỉ lật người, tiếp tục ngủ.
Ta cười khẽ: “Chỗ này… thật thú vị.”
“Thú vị lắm.” Dư Hoàn huýt sáo hai tiếng, “Nơi này hỗn loạn nhất, lúc nào cũng có c.h.é.m g.i.ế.c đẫm máu.”
Vừa dứt lời, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Người của sòng bạc lôi một gã đàn ông ra, chặt đứt tay hắn, quát: “Dám quỵt nợ? Chặt trước một tay, trong vòng ba ngày không trả hết, ta lấy mạng ngươi!”
Dư Hoàn vỗ vỗ ngực, kéo tay áo ta, vẻ mặt khoa trương: “Đáng sợ quá, đi mau đi mau!”
Ta im lặng, đi theo hắn.
Hai người đi qua mấy con phố, lại vòng qua một con hẻm nhỏ, còn chưa tới gần, đã cảm nhận được nhiệt độ tăng cao, tiếng “cộc cộc cộc” của búa rèn ngày càng rõ ràng.
Phố Vũ Khí!
Mắt ta sáng lên.
Bước nhanh tới, hiện ra trước mắt là một con phố hoàn toàn khác với lúc nãy, cả con phố đều liên quan đến vũ khí, mỗi cửa hàng chỉ có một cửa, hình dáng mỗi cửa đều na ná nhau, các hiệp khách qua lại kẻ vui mừng, người sầu não.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tue-vo-uu/3725048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.