Ban đêm, Tiền Tiểu Phi mất ngủ. Giường trống rỗng. Rộng như đang muốn tố cáo sự vắng mặt của ai. Tiền Tiểu Phi nằm ngửa trên giường, quanh người là lạnh lẽo bao phủ. Ánh mắt hắn không hề có tiêu cự, nhìn chằm chằm lên xà nhà, không có sinh khí, cũng chẳng có thần khí. Trước khi gặp Kim Hàn, một mình mình ngủ như thế nào? Tiền Tiểu Phi cố tìm trong trí nhớ, nhưng không có kết quả. Giống như đó đã là chuyện rất lâu, rất lâu, ở trong một góc trí nhớ nào đó, chẳng thể tìm ra. Rốt cuộc, Tiền Tiểu Phi không tiếp tục bắt ép chính mình. Hắn đứng dậy, châm nến, sau đó ra ngoài. Một loạt động tác tựa hồ vô cùng quen thuộc, trùng lên một đoạn ký ức nào đó. Đúng rồi, là giống với cái đêm mưa gió mãnh liệt kia, cái đêm chờ đợi Kim Hàn diệt Túng Vân trở về. Nguyên lai thiếu Kim Hàn, mình thật sự không ngủ được. Lần đó là lo lắng cùng thương tâm, lần này thì sao? Tiền Tiểu Phi cố gắng tìm từ miêu tả, cuối cùng lại tập trung không nổi. Sợ hãi, sợ Kim Hàn cứ như vậy đi rồi không về nữa, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn muốn trở về bên mình, hắn không yên, rất sợ Kim Hàn không còn coi trọng mình, rồi lại càng không yên. Nguyên lai, bất tri bất giác, trong lòng đã tràn đầy Kim Hàn. Trái một cái, phải một cái, tràn đầy trong người, há miệng ra là sẽ buột mồm nhắc tới. Nghĩ vậy, Tiền Tiểu Phi chợt kêu lên một tiếng. Thanh âm kia phiêu đãng trong khoảng không tối đen lạnh lẽo, nghe lên thật đơn độc, lại cũng thật vô lực. Thật lâu sau, Tiền Tiểu Phi hít sâu một hơi, cầm nến đi về phía sân sau khách ***. Hắn bây giờ cần chút không khí trong lành. Cách – cửa vừa bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, manh theo tuyết tạt qua mặt người. Tiền Tiểu Phi không khỏi thất thần. Tuyết rơi tự bao giờ a! Đầy trời bay tung, không phải bông tuyết ôn nhu, mà là hoa băng tinh tế. Hoa băng kết thành mảng bay giữa cuồng phong loạn vũ, gào thét tàn sát tứ phương, sau đó mới không cam lòng rơi xuống đất. Ma xui quỷ khiến, Tiền Tiểu Phi không ngờ lại buông nến, bước vào giữa trời băng giá. Lớp băng thật dày theo mỗi bước chân hắn phát ra những tiếp kêu quỷ dị, giống như tiếng khóc than tan xương nát thịt, giống như tiếng cuồng hỉ nơi địa ngục trọng sinh. Hoa băng tạt lên mặt đau rát, Tiền Tiểu Phi lại hoàn toàn không phát hiện ra. Hắn giờ như nam hài trúng bùa mê của nữ chúa tuyết, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, chỉ biết đi vào sâu giữa rừng băng. Đến giữa viện tử, Tiền Tiểu Phi ngồi xuống. Hắn dùng tay bốc một nắm tuyết, cảm thấy nỗi khô nóng trong lòng tựa hồ giảm bớt đi. Một vốc lại một vốc, Tiền Tiểu Phi giống như đứa trẻ thấy đồ chơi mới. Lạnh giá truyền tới từ lòng bàn tay, tựa như có thể đóng băng suy nghĩ, đóng băng hết thảy cảm xúc của hắn. Một ý nghĩ xẹt qua. Tiền Tiểu Phi vội vàng đứng lên, bắt đầu cố gắng vun tuyết lại một chỗ, sau đó nặn nặn, sau đó cố gắng lăn lăn thành một tuyết cầu – hắn muốn đắp người tuyết, đắp một người tuyết thật to, to nhất từ trước tới giờ. Không sợ không thể làm xong, hắn có cả một đêm dài. Thân người tuyết đã làm xong, thật to, thật tròn. Tiền Tiểu Phi dùng tay vẽ vạt áo lên trên, xem như quần áo cổ đại. Rất nhiều năm sau, Kim Hàn có thể nào sẽ mập thành thế này không? Tiền Tiểu Phi chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. Tiếp theo là đầu người tuyết, rồi tới mặt mũi chân tay. Tiền Tiểu Phi mất cả một thế kỷ để tự hỏi xem vẻ mặt của người tuyết nên như thế nào, kết quả cuối cùng người tuyết có đôi mày đang nhíu lại. Đó là vẻ mặt thường gặp nhất của Kim Hàn mỗi lần thấy mấy hành vi hâm hâm tức chết người không đền mạng của mình. Tiền Tiểu Phi vừa nghĩ vừa cười khẽ, hắn phát hiện mình thật thích nhìn Kim Hàn, nhìn vẻ mặt vừa buồn cười vừa bó tay của y, cho nên nhiều lúc hắn cố ý gây chuyện, bởi vì y luôn khiến hắn cảm thấy mình được cưng chiều, thật hạnh phúc. Đặt phần đầu lên trên phần thân, người tuyết hoàn thành. Tiền Tiểu Phi thở hồng hộc ngồi bên cạnh nó, trong lòng tràn đầy cảm giác thành công. Trong một đêm như thế này, cô đơn quả nhiên rất đáng sợ. Bây giờ tốt rồi, không phải chỉ có một mình mình. Tiền Tiểu Phi vui vẻ ngồi xuống bên cạnh người tuyết cao hơn mình rất nhiều, không kìm lòng được giơ tay lên muốn kéo vạt áo nó, giống như bình thường vẫn kéo vạt áo Kim Hàn. Tâm lạnh như băng, lòng bàn tay chỉ có mấy giọt băng tan… Tiền Tiểu Phi cảm thấy mình như đang mơ một giấc mộng dài thật dài, trong mộng hắn là cô bé bán diêm, mỗi cây diêm lóe sáng sẽ nhìn thấy thật nhiều thật nhiều điều tốt đẹp, gà quay, cây thông Noel, quà tặng, bà ngoại… Nhưng tất cả lại theo diêm tắt mà biến mất vô tung, nguyên lai có rồi mất đi so với trắng tay từ đầu còn đau khổ hơn nhiều lắm. Đúng là một giấc mộng xấu, làm cho người ta khó chịu, Tiền Tiểu Phi buộc mình phải tỉnh dậy. Kỳ lạ, hắn đã mở mắt rồi, nhưng… “Chẳng lẽ ta còn đang mơ?” Tình cảnh trước mắt làm Tiền Tiểu Phi giật mình, ngơ ngác nói. “Tuy rằng ta rất muốn xuất hiện trong giấc mơ của ngươi, nhưng không phải là mơ giữa ban ngày.” Kim Hàn vừa bực vừa buồn cười, “Trời sáng rồi.” Vẻ mặt quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, động tác quen thuộc, Tiền Tiểu Phi biết Kim Hàn thật sự đã quay về. Nhất thời, hắn cũng không biết phải nói gì. Hồi lâu, Tiền Tiểu Phi mới phun ra một câu: “Nàng thật đã… buông tha cho ngươi?” Không ngờ Kim Hàn bỗng nhiên ôm lấy Tiền Tiểu Phi, nghiêm mặt nói: “Chuyện này để sau. Bây giờ điều ta muốn biết là vì sao ngươi lại ngất trong sân?” “Ngất trong sân?” Tiền Tiểu Phi lẩm bẩm, “Thảo nào không nhớ nổi chuyện gì xảy ra a…” “Ngươi chạy tới đó làm gì?” Kim Hàn nhíu mày. “Đắp người tuyết a,” Tiền Tiểu Phi nói, “Ngươi không thấy cái người tuyết to thật to đấy sao? Hắc hắc, kỳ thật là ngươi nga…” “Ta?” Kim Hàn nhớ tói cái vật thể không xác định bên cạnh Tiền Tiểu Phi. Tiền Tiểu Phi gật đầu: “Ta muốn làm người tuyết Kim Hàn, như vậy ngươi không ở hắn cũng ở với ta. Ngươi biết không, ta đắp thật là lâu, tay mất hết cả cảm giác, nhưng vẫn không thấy giống ngươi. Sau ta khắc lên trán hắn mấy nếp nhăn, ha ha, giống ngươi, ngươi cũng hay nhăn mặt như vậy…” Tiền Tiểu Phi còn chưa nói xong, lại một lần nữa bị Kim Hàn ôm vào trong lòng. Kim Hàn ôm chặt thật chặt, hận không thể hòa tan Tiền Tiểu Phi vào thân thể mình. Cảm giác dồn nén bấy lâu tựa hồ rốt cuộc cũng phun trào ra. Lúc hắn chờ đợi Tiền Tiểu Phi tỉnh lại, hình ảnh người kia ngất giữa băng tuyết mênh mông cứ một lần lại một lần lặp lại trong đầu hắn, cảm giác sợ hãi bây giờ vẫn còn tại trong lòng. Bây giờ, trong tay hắn là Tiền Tiểu Phi, là Tiền Tiểu Phi thật sự, là người hắn cả đời này cũng không buông tay. Tiền Tiểu Phi không có phản ứng gì. Hắn tùy ý cho Kim Hàn ôm, ánh mắt mờ mịt, vẫn tiếp tục nói cho xong. “Lúc ta đắp xong ta rất cao hứng nha, gần như đã quên nó chỉ là người tuyết. Ta muốn kéo áo nó, giống như bình thường vẫn kéo áo ngươi, ha ha, kết quả cái gì cũng không túm được, chỉ có một nắm tuyết trong tay. Kim Hàn tuy thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên người không lạnh, trong lòng cũng không lạnh, khi ấy ta mới biết được, cái kia, nó không phải Kim Hàn, Kim Hàn chưa trở về. Sau đó ta bắt đầu sự hãi, ta sợ Kim Hàn không về nữa, Kim Hàn sẽ lấy công chúa…” “Xin lỗi, xin lỗi…” Kim Hàn ôm Tiền Tiểu Phi càng chặt hơn. Hắn quả thật hối hận tới cực điểm. Hắn cứ nghĩ Tiền Tiểu Phi sẽ không để ý, hắn nghĩ không cần nhiều lời, chỉ cần sáng hôm sau trở về là được. Nhưng hắn sau rồi, hắn không dám tưởng tượng nếu mình không về kịp, Tiền Tiểu Phi nằm giữa trời tuyết trắng sẽ biến thành cái dạng gì. “Không có Kim Hàn, Kim Tiền Bang phải đổi tên thành Tiền Bang, thật khó nghe đi, ha ha…” Tiền Tiểu Phi cố gắng giữ giọng nói bình thường, nhưng đối mắt cứ đỏ dần lên. Đến khi Kim Hàn phát hiện ra, nâng mặt Tiền Tiểu Phi lên, nước mắt đã giàn dụa. Đây là lần thứ hai hắn thấy Tiền Tiểu Phi khóc, lần trước chính là sau khi diệt Túng Vân… Cả hai lần đều là vì mình, trái tim Kim Hàn dường như đập nhanh hơn. Tiền Tiểu Phi cố gắng lau nước mát, nhưng càng lau lại càng chảy nhiều hơn. Hắn nhẫn nại cả một đêm, bao nhiêu bất an cùng thảng thốt đều hóa thành chất lỏng trào ra, thế nào cũng không ngăn nổi. Áp đầu Tiền Tiểu Phi vào ngực mình, Kim Hàn nghiêm túc nói: “Kim Tiền Bang vĩnh viễn không đổi tên, vì ta tuyệt đối không rời khỏi ngươi, tuyệt đối.” Tiền Tiểu Phi nghe vậy nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Kim Hàn: “Thật sự không rời khỏi ta?” “Ta thề.” Kim Hàn nghiêm mặt nói, “Trừ khi ngươi yêu cầu, nếu không ta vĩnh viễn cũng không đi.” “Ta sẽ không yêu cầu như vậy!” Không đợi Kim Hàn nói hết, Tiền Tiểu Phi đã vội vã ngắt lời, “Kim Tiền Bang không thể không có Kim Hàn, Tiền Tiểu Phi cũng không thể không có Kim Hàn, vì ta thích ngươi!” Không khí ngưng đọng. Tiền Tiểu Phi bây giờ mới hiểu, nguyên lai hết thảy bất an cùng lo lắng đều xuất phát từ mấy chữ này. Cảm xúc xa lạ từ lúc nào nảy sinh, làm cho hắn không kịp phòng ngừa, càng không thể chống đỡ. Rồi tới khi tất thảy minh bạch, hắn lại cảm thấy như bỏ được viên đá đè nặng trong lòng. Dường như bao nhiêu cảm xúc chồng chất đè nặng bấy lâu đều tìm được lối thoát, hắn thích Kim Hàn, cho nên Kim Hàn không ở bên, hắn mới bất an mới tưởng niệm mới tìm cách thay thế, dù chỉ bằng người tuyết. Sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự kiến của Kim Hàn, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi tất thảy đều chỉ là một trò đùa của Thượng Đế. Bằng không tại sao lại là Tiền Tiểu Phi tỏ tình trước? Không phải nói trong tình yêu, ai thích người kia trước liền thua sao, vậy giờ hắn là thua hay thắng? Rối loạn rối loạn, hết thảy đều vượt khỏi quỹ đạo vốn có. Hắn chỉ biết trong lòng mình hiện tại đang bị một loại cảm xúc mang tên hạnh phúc lấp đầu, tràn lan khắp toàn thân. Hắn muốn nói cho Tiền Tiểu Phi chính mình yêu y, từ lâu đã yêu y, hắn muốn không ngừng nhìn vào mắt người kia mà nói ta yêu ngươi, nói hàng ngàn hàng vạn lần. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ phun ra được mấy chữ. “Ngươi… thích ta?” Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến cho Kim Hàn sợ hãi. Nỗi sợ làm cho hắn không nhịn được, một lần lại một lần cố gắng xác minh, xác minh đây là sự thật, không phải cảnh trong mơ, cũng không phải trong tưởng tượng. “Ân.” Tiền Tiểu Phi kiên định gật đầu, “Ta, Tiền Tiểu Phi, thích Kim Hàn.” Giống như tuyên thệ, Tiền Tiểu Phi lại khôi phục sức sống của mình. Hết thảy đã thông suốt, sự tình từ phức tạp cũng trở nên đơn giản. Mà Tiền Tiểu Phi thích những thứ đơn giản. Bộ dáng Tiền Tiểu Phi làm cho Kim Hàn cũng vui vẻ lây, cả người cũng thoải mái hơn. Nhưng là, bỗng nhiên Tiền Tiểu Phi lại nhíu mày. Kim Hàn đang kỳ quái, lại nghe giọng Tiền Tiểu Phi nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi có thích ta hay không nha.” Ngất ~~ Kim Hàn tiếp tục bó tay. Chẳng lẽ biểu hiện trước đây của mình còn chưa đủ rõ ràng sao? Hắn còn tưởng Tiền Tiểu Phi biết rõ tâm tình của mình rồi nên mới đáp trả, hóa ra là hắn tự mình nghĩ tự mình nói. Bất quá như vậy lại làm cho Kim Hàn càng thêm xác định, Tiền Tiểu Phi thật sự thích mình, không phải ảo giác, hoàn toàn không phải ảo giác. “Sao không nói gì?” Thật lâu không thấy Kim Hàn trả lời, Tiền Tiểu Phi có chút nóng vội. Kim Hàn cúi thấp đầu, nhìn vào mắt Tiền Tiểu Phi, nói bằng giọng trầm trầm: “Không ai nguyện ý ở cùng kẻ mình không thích, huống chi lại là vĩnh viễn bên cạnh…” Nói xong, không đợi Tiền Tiểu Phi phản ứng, đôi môi ấm áp của nam nhân đã in lên môi hắn. Đây là nụ hôn chân chính đầu tiên của hai người, giống như muốn đem đối phương dung nhập vào sâu thẳm linh hồn mình, mãnh liệt, khắc cốt. Kim Hàn biết, rốt cuộc mình không bao giờ có thể buông tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]