CHƯƠNG 37 
Tư thế của ba người trong mắt Bích lạc tiên tử thành ra như thế này: 
Nam tử một thân tố y đầy tục khí [từ này thật đúng là chuẩn xác, hãn ~~] vùi đầu vào vội vàng viết cái gì, miệng lảm nhảm lảm nhảm. 
Nam hài trẻ tuổi tóc vàng kỳ quái nhanh chúng xem xét một đống công cụ hình dạng khác nhau, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm. 
Nam tử khuôn mặt tuấn tú không nói không cười cau mày nhìn nam hài trẻ tuổi, miệng cũng lảm nhảm lảm nhảm. 
Đương nhiên điểm chung của ba người không phải là “lảm nhảm lảm nhảm”, mà là – tất cả đều xem nhẹ nàng! 
Nàng là nữ tử, nàng không bao giờ tha thứ cho ai xem nhẹ mình. Bất quá nàng cũng không phát giận ngay, mà lặng yên ngồi trước đàn cổ, cúi đầu xuống, hai tay khẽ vuốt. 
Thanh âm say lòng người vang lên, khiến cho toàn bộ không gian tràn ngập lưu quang đủ sắc màu. 
– Nàng muốn dùng tiếng đàn thu hút sự chú ý của ba người kia! 
Không thể không thừa nhận, tiếng đàn của Bích lạc tiên tử tuyệt đối có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Cao vút như liệt hỏa, khiến lòng người như thủy triều mênh mông, u nhiên như tiếng khóc, dẫn nhân ảm đạm thần thương, uyển chuyển như tiếng oanh ca, cho người ta thần thanh khí sảng… 
Tiếng đàn vang lên, đại đường lập tức im lặng, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ phá hỏng trường thị thính hưởng yến này. 
Nhưng [Vâng, thỉnh mọi người chú ý, đây là một liên từ], ba vị đại hiệp của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tien-bang/1598414/chuong-37.html