Thời điểm Vương Liên Hoa tỉnh, trời đã tối.
Y là bị lạnh mà tỉnh.
Một mảnh đen tuyền, không ánh lửa, cũng không thấy Thẩm Lãng.
” Thẩm Lãng!”
Vương Liên Hoa bị chính thanh âm của mình hoảng sợ.
Khàn khàn, tràn ngập hoảng sợ cùng lo lắng, giữa sa mạc trống trải nghe càng rõ ràng.
” Ta ở đây.” Thẩm Lãng ôm một ít cành khô đi tới, ánh trăng yếu ớt rọi lên vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn.
Vương Liên Hoa có chút không đành lòng, tiếp nhận củi rồi nói:” Ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, để ta đánh lửa.”
Thẩm Lãng tựa hồ thật sự mệt muốn chết rồi, dựa vào vách đá ngồi xuống, khép hờ mắt.
Trước mắt chậm rãi nổi lên ánh sáng, không khí lạnh băng cũng ấm thêm chút ít. Vương Liên Hoa lấy lương khô từ lưng ngựa, ngồi xuống bên người Thẩm Lãng đưa cho hắn.
” Ngươi có tâm sự? Chẳng lẽ thương tâm vì độc tiên tử, hay ngươi đối nàng có tình ý?”
Vương Liên Hoa *** thần không tồi, tiếu ý ngâm ngâm nhìn hắn. Ánh lửa ánh lên mặt y, phảng phất như cảnh trong mơ.
Thẩm Lãng không dám nhìn y, chỉ nói:” Có chút mệt thôi.”
Vương Liên Hoa nhìn bầu trời đêm, ánh trăng thanh lãnh.
” Nàng mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng thật ra đối ngươi một lòng say mê.” Không hề châm chọc, ngược lại tràn ngập ý vị tiêu điều “Nhưng nàng nếu không chết, thì chúng ta phải chết. Nhân sinh là một quá trình tàn nhẫn như vậy, giết hoặc bị giết, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-tich-tuy/3167699/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.