Đinh Tiểu Nam chẳng muốn tranh cãi nữa, chàng cơ hồ có thể khẳng định thần kinh của Lộ Văn Lan đã có vấn đề, bằng không quyết chẳng bao giờ nàng nói như vậy.
Lộ Văn Lan cũng chẳng nói thêm gì nữa. Một hồi sau, nàng bỗng nở nụ cười hờ hững, lại nói :
- Sơn động này cũng khá yên tĩnh, chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát đi!
Đinh Tiểu Nam khẽ gật đầu :
- Hẳn Lan tỷ đã mệt mỏi rồi... xin cứ việc ngồi nghỉ, để tiểu đệ canh gác cho.
Lộ Văn Lan nhoẻn miệng cười :
- Cũng được, nhưng nếu Nam đệ mệt mỏi thì cứ việc ngồi nghỉ dưỡng thần, sơn động này rất hẻo lánh, có lẽ chẳng xảy ra biến cố gì đâu!
Đinh Tiểu Nam mỉm cười, bước ra cửa động nhìn ra ngoài lặng thinh.
Chàng không hiểu Lộ Văn Lan có tọa tức thật hay không, nhưng một lát sau chàng nghe có tiếng ngáy khe khẽ.
Đinh Tiểu Nam ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lộ Văn Lan đã nghiêng người dựa vào vách động ngủ say, hẳn là nàng đã quá mệt nhọc trong suốt mấy ngày qua.
Khí hậu trong núi rất lạnh lẽo, gió lồng lộng thổi vào sơn động, Đinh Tiểu Nam thoáng ngẫm nghĩ, đoạn cởi áo ngoài ra nhẹ nhàng khoác lên mình Lộ Văn Lan.
Chàng quay ra lẳng lặng ngồi nơi của động, lòng dâng ngập bao cay đắng ngọt bùi.
Ngay khi chàng đang mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, bỗng nghe có tiếng bước chân vọng đến.
Do bởi đêm khuya vắng lặng nên tiếng bước chân dù ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-sa-tuyet-menh-chuong/2148529/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.