Lúc này Quế ma ma không biết từ nơi nào đem đến một cái thước dài, nguyên lai chính là cái thước dùng để đo quần áo. Chỉ tiếc thước rơi vào tay của Quế ma ma cũng trở thành hung khí. Thanh âm đôm đốp đập vào da thịt nghe thật phá lệ mà thanh thúy lưu loát. Mỗi lần hạ xuống là một lần xuất hiện ấn ký đỏ thẫm trên người. 
Sương Lan Nhi gắt gao nhẫn nhịn, không mở miệng nói một lời mà nuốt xuống sự đau đớn. Mồ hôi nàng chảy ròng ròng, miệng vết thương bị mồ hôi chảy thấm vào mà đau đến tê buốt da thịt. Nhưng nàng vẫn không kêu dù chỉ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn cánh tay của Thu Khả Ngâm đặt trên nhuyễn tháp, lẳng lặng chờ đợi cơ hội. 
Không bao lâu hình như có tiếng bước chân vội vàng chạy đến. Đan Thanh vội vàng đứng thẳng nghênh đón, Quế ma ma cũng buông cái thước trong tay. 
Sương Lan Nhi đoán là thái y đến, nàng cố gắng chớp lấy cơ hội, đột nhiên khom lưng, nhảy đến bên người Thu khả Ngâm, mắt thấy kim châm trong tay sẽ phải đâm xuống huyệt dương cốc của nàng. 
Không nghĩ ……………… 
“Khả Ngâm” 
Đó là tiếng nói của một nam tử, thâm tình, cấp bách, đau đớn mà ẩn nhẫn. 
Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy trước mắt có thứ ánh sáng chói lóe lên, sau đó nàng bị đẩy ra một chỗ khác. Mà dĩ nhiên Thu Khả Ngâm đã nằm trong lồng ngực của một người nào đó, được hắn ôm lấy. 
Lần này, hắn – Thụy Vương gia, như lần trước vẫn để lại trong trí nhớ của nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/90177/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.