Đêm nay trời âm u hơn mức bình thường, ngay cả duy nhất một tia sáng từ ánh trăng cũng không thể thoát ra khỏi tầng mây dày đặc, phía chân trời xa xăm lộ ra một màu xám xanh âm u lãnh lẽo, sơ xác tiêu điều.
Trong thành Thượng Dương, trên đường đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng một chiếc lá bị gió cuốn phiêu phiêu rơi xuống lại cũng có thể nghe được rõ ràng đến vậy.
Mà phiến lá kia cuối cùng rơi xuống, nằm lẳng lặng trên nóc một chiếc kiệu cao quý.
Nâng cỗ kiệu đó tổng cộng có 8 người, tất cả đều có thân hình dũng mãnh.
Cứ đi rồi đi, xung quanh chỉ có một vài chiếc đèn lồng là còn lập lòe ánh sáng yếu ớt, phản chiếu những cái bóng kéo dài trên đường.
Mắt thấy đã sắp đến Sùng Vũ Môn, đột nhiên có tiếng vang nhỏ, hình như có bóng người vừa lướt qua.
Kẻ đứng đầu lập tức đưa mắt nhìn sang kẻ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Có động tĩnh”
Người nọ gật gật đầu rồi nhanh chóng thu lại thần sắc, bảo người đánh xe dừng kiệu.
Hắn đi đến gần nhuyễn kiệu, hạ giọng nói: “ Điện hạ, thỉnh ngài chờ, thuộc hạ đi xem tình huống xung quanh”
“Được”
Một âm tiết đơn giản, một từ đầy vẻ biếng nhác từ trong kiệu truyền ra.
Thanh âm như vậy tựa như mang theo sự mị hoặc cùng chậm chạp đến vô cùng vô tận, phảng phất như là đối với cả thế gian này đều không quan tâm.
Huyền Dạ lập tức tung người nhảy một cái, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Một lát sau đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/90172/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.