“A, ngươi hiểu được cái gì? Nói ta nghe xem.” Long Đằng ung dung nhìn Sương Lan Nhi, khóe môi nhếch lên, hứng thú càng đậm.
Sương Lan Nhi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Ta đã hiểu toàn bộ quá trình hãm hại.” Nàng dừng lại, ánh mắt rơi trên người Thu Khả Ngâm.
Thu Khả Ngâm cúi đầu, lông mi hơi hơi rung động, nàng bất động thanh sắc nói: “Nga, Lan nhi muội muội, nếu thực sự là hãm hại, vậy thì chuyện này so với việc ăm trộm trong phủ xem ra còn nghiêm trọng hơn. Muội cứ nói lại tỉ mỉ xem sao, bổn vương phi tự có công đạo.”
Sương Lan Nhi cười lạnh một tiếng: “Mới vừa rồi Lạc công công nói đã quá rõ ràng rồi, tất cả giỏ bát giác trong phủ đều được làm giống hệt nhau, cho nên cái giỏ mà Tiểu Tịch cầm về này không phải là cái giỏ ban đầu nàng đem đi. Đơn giản mà nói thì trên đường nó đã đã bị đánh tráo.”
“Đánh tráo? Kia thật đúng là ý kiến mới mẻ!” Khuôn mặt kiều diễm của Thu Khả Ngâm lộ ra một tầng quang mang u tối.
Lạc công công nói ra nghi ngờ: “Nếu là đánh tráo để cầm nhầm, vậy thì tại sao Tiểu Tịch lại không phát hiện ra chiếc trâm ở trong giỏ? Phải biết là chỉ cần sóc lên là sẽ nghe thấy tiếng động của kim loại.”
Sương Lan Nhi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thằng vào Quế ma ma nói: “Chuyện này thì phải nói đến việc người hãm hại quả thực rất cao minh.”
Quế ma ma bị ánh mắt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/2175635/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.