Sáng hôm sau bầu trời âm u, mây đen giăng đầy trời.
Đường đi lên dãy núi Long Tích chỉ có đá vụn. Gió lớn trên núi thổi bay tán loạn mái tóc của Sương Lan Nhi, tóc hất lên mặt che trước mắt, cảm giác ngứa ngứa làm cho nàng phải không ngừng đưa tay lên gạt tóc ra sau.
Hắn dừng cước bộ, tự tay hái chút cỏ dài dọc hai bên đường đá, loại cỏ này mỏng nhưng bề rộng khá lớn, không những thế còn toát ra thứ mùi thơi ngát. Hắn nhẹ nhàng dùng tay tết thành một chiếc vòng khuyên. Sương Lan Nhi khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn làm như thế vì mục đích gì.
Nào biết được sau khi tết xong hắn liền đặt lên đầu nàng, ngăn những sợi tóc tán loạn bị gió thổi phất vào mặt.
“Tốt rồi!” Hắn nhẹ nhẹ vỗ tay phủi đi những chiếc lá vụn bám vào rồi xoay người nhìn lên dãy núi Long Tích, trong ngực nhất thời nảy lên một cỗ xúc động hào hùng mà hăng hái: “Nàng xem Tường Long Quốc ta ngàn dặm non sông, đều trải trước mắt.”
Nàng theo hắn nhìn về xa xa, chỉ thấy doanh trại lúc trước đã sớm biến thành những điểm đen nho nhỏ, những cánh đồng hoang vu to lớn, cát vàng bay đầy trời, trên trời mây đen cuồn cuộn giống như sóng cả biển rộng, mãnh liệt bao phủ trời đất. Mà phía xa hơn nữa, những bước tường chạy dài, ẩn ẩn bên trong còn có thể tưởng tượng ra từng lớp từng lớp mái ngói lưu ly điệp điệp trùng trùng với những mảnh đất màu mỡ.
Hắn chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-phi-tich-bi/2175612/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.